
chưa hết lo lắng của Hồng Ánh liền nói thêm.
“Mà chị lo gì chứ, ông ta mới chỉ thấy phần nổi tảng băng trôi là em thôi.
Ông ta sẽ không thể ngờ được phần chìm lớn của công ty chúng ta thế nào
đâu”
“Ý cậu là sao?”
“Khi nào trao đổi xong, chị hãy cho
họp mặt đại hội cổ đông. Những cổ phần mượn danh của chúng ta đang phân
tán đi sẽ được gom trả lại cho Mike. Đến lúc đó đối phương sẽ không thể
ngờ được lượng cổ phần của em và số cổ phần ông ta gom được vẫn chưa đủ
sức gây ảnh hưởng lớn.
“Nhưng liệu bước đi sắp tới có quá liều lĩnh không?” Hồng Ánh vẫn cảm thấy băn khoăn.
“Chị biết đấy ông Tuấn Dũng đang nắm giữ đa số cổ phần của mạng truyền hình
cáp tỉnh A. Mà 25% kênh đang phát sóng lại phải mua từ VSTV. Rất nhiều
kênh VSTV đang sở hữu, có lượng người xem trên cả nước rất cao. Nếu
chúng ta có được cổ phần của VSTV thì ông Tuấn Dũng có gan cũng không
dám cắt giảm các kênh đó đi, ông ta dám làm thế thì chẳng khác nào tự
cắt vào thịt của mình”. Khôi Nguyên tự tin trước kế hoạch của mình.
Hồng Ánh nheo mắt nhìn Khôi Nguyên đánh giá.
“Thằng nhóc này, vì dọn đường chạy theo người đẹp mà suy tính kỹ ghê”.
“Thực ra điều này em đã muốn làm từ lâu, nhưng do sự tình gần đây chuyển biến nhanh, khiến em phải tiến hành sớm hơn mà thôi”.
“Vậy, giữa hai đứa có chuyện gì mà lại để lỡ dở nhiều năm như vậy?” Hồng Ánh vốn thắc mắc chuyện này từ lâu.
Khôi Nguyên trầm mặc khi nói về điều này.
“Em cảm thấy cô ấy cũng có tình cảm với em, nhưng cái em nhận được chỉ là
sự im lặng. Năm đầu tiên ở Mỹ em đã chờ đợi và thất vọng, em cảm thấy có lẽ mình đã ảo tưởng. Năm đó em đã không dám về nước, em sợ mình sẽ lại
chạy đến tìm cô ấy. Mấy năm sau, vào các dịp lễ em trở về, em đã thử đi
tìm cô ấy. Lúc đó em chỉ muốn đứng từ xa nhìn xem cô ấy có hạnh phúc
không, nhưng cô ấy đã không còn ở đó”.
Hồng Ánh vỗ vai em trai, tỏ vẻ đồng cảm.
“Nếu cô bé ấy không thích em thì em cũng đừng cưỡng ép cô ấy”.
“Hiện giờ cô ấy chưa có người đàn ông nào bên cạnh thì em sẽ vẫn có cơ hội.
Nhưng em sẽ không để người nào ngoài em có thể tiếp cận được với cô ấy.
Chị nói em ích kỷ cũng được.”
Hồng Ánh bất lực nhìn đứa em trai
quá si tình của mình. Dù có thế nào cô cũng sẽ đứng về phía Khôi Nguyên, cô mong em mình sẽ có được hạnh phúc”
_o0o_
Hiểu Hân mở
lại tin nhắn của Khôi Nguyên gửi đến. Cô tự hỏi trong lòng “anh muốn gặp cô để nói rõ chuyện gì?” Cô thực sự lo sợ điều anh nói ra khiến bản
thân cô rơi vào tuyệt vọng. Hiểu Hân cố gắng để bản thân không nghĩ,
không hi vọng vào bất cứ điều gì. Cô chỉ muốn cuộc sống cứ bình lặng như vậy mà trôi qua.
“Nghĩ gì mà thần người ra như thế, cô dâu ra
rồi kìa”. Mai Phương vỗ vào vai Hiểu Hân, lôi sự chú ý của cô về phía
sân khấu thử đồ.
Ngọc Trúc đang bước trên sân khấu bằng kính, ánh sáng đèn rọi từ khắp nơi chiếu vào chiếc váy cưới trắng tinh gắn pha lê lấp lánh, khiến nó càng trở nên lộng lẫy hơn.
“Oa..! đẹp quá chị ơi!” Mai Phương tròn mắt thốt lên.
Hiểu Hân mỉm cười, giơ ngón tay cái lên tán thưởng chiếc váy.
“Chị đừng cho anh Vũ Thanh biết chị sẽ mặc váy như thế nào. Em muốn anh ấy phải ngẩn mặt ra ngắm chị vào hôm cưới”.
“Hiểu Hân nói đúng đấy chị” Mai Phương hưởng ứng ý kiến của Hiểu Hân.
Ngọc Trúc băn khoăn.
“Lúc đi chụp ảnh, kiểu gì chị chẳng phải mặc váy cưới. Dù không phải là chiếc này, anh ấy cũng phần nào tưởng tượng ra rồi”
Hiểu Hân bước lên đứng cạnh Ngọc Trúc ngắm nghĩa rồi búng nhẹ vào mũi Ngọc Trúc nói.
“Ai nói với chị cứ phải mặc váy cưới để chụp hình. Chị mặc áo dài truyền
thống để chụp ảnh đi, mặc cái đó chụp ý nghĩa hơn nhiều”
“Con bé này nghĩ ra ý tưởng hay phết”. Ngọc Trúc rất thích ý kiến này.
Mai Phương thấy thế chen vào khoe rùm Hiểu Hân.
“Chị không biết đâu, Hiểu Hân có nhiều ý tưởng được công ty em đánh giá cao
lắm. Chị nhớ trang bìa tờ MQ phát hàng cuối tháng 10 không. Cái đó là do Hiểu Hân lên ý tưởng thực hiện đó”.
“Vậy ư! Trang bìa đó rất
đẹp, chị thấy nó còn tạo ra một trào lưu khiến cho các thanh niên đua
nhau cosplay lại rồi up ảnh lên mạng khoe nhau mà”. Ngọc Trúc ngạc nhiên sau đó bá cổ Hiểu Hân mắng.
“Cái con nhỏ này, có chuyện tốt vậy mà không khao bọn chị”.
“Oan cho em, em mời mọi người đi ăn rồi mà” Hiểu Hân la lên.
“Vụ đó là khao tháng lương đầu tiên, không chơi hai vụ gộp một đâu”
“Chị Ngọc Trúc nói đúng, em tán thành. Hôm nay phải bắt khao đền mới được”. Mai Phương hào hứng hùa theo Ngọc Trúc.
Hiểu Hân giả vờ ôm đầu tỏ vẻ đau khổ.
“Tiền của em hôm nay lại mọc cánh rồi”.
Ngọc Trúc và Mai Phương cười ngất trước vẻ mặt ảo não của Hiểu Hân.
Cả ba người sau khi chọn được váy, liền rủ nhau đi ăn trưa. Sau bữa trưa,
Mai Phương đi xe máy đưa Hiểu Hân về còn Ngọc Trúc lại chờ Vũ Thanh đến
đón đi chọn phòng đặt tiệc cưới.
Vũ Thanh và Ngọ