Nhóc Hãy Đợi Anh

Nhóc Hãy Đợi Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324624

Bình chọn: 7.00/10/462 lượt.

h thấy cô đi qua liền kéo tay cô lại, không ngờ cô lại
mất thăng bằng ngã vào lòng anh.

Hiểu Hân định thần lại, nhìn thấy anh đang nhìn mình cong khóe miệng. Cô tức giận đấm vào vòm ngực của anh.

“Chú cứ thích trêu người khác như vậy

hả?” Hiểu Hân vì tức giận nên buột miệng nói.

Khôi Nguyên chặn ngón tay lên bờ môi của cô, nheo mắt nói.

“Nhóc! Em biết mình đang nói gì không đấy?”

Hiểu Hân bị hành động và lời nói của anh làm cho cơ thể tê dại.

“Cho em nợ lại lần này. Anh sẽ tính sổ lần sau, sẽ phải có lãi đấy”.

Hiểu Hân choàng tỉnh, lui người lại về phía sau. Chưa kịp trấn định lại cảm xúc đã bị anh kéo đi.

Hiểu Hân cảm thấy bối rối, cô không hiểu anh đang định làm gì. Anh như đang
chơi trò mèo vờn chuột với cô vậy. Khi thì cho cô rong chơi thoải mái,
khi thì xuất hiện, vồ cho cô một đòn chí mạng.

Ra đến thang máy,
Khôi Nguyên bấm nút gọi. Lát sau thang máy mở ra, Khôi Nguyên định kéo
Hiểu Hân vào thì anh bỗng khựng lại khi thấy Thùy Anh ở bên trong. Hiểu
Hân nhìn thấy Thùy Anh thì kinh ngạc mở to mắt.

“Em đang lên để
mang đồ ăn trưa cho anh. Thư ký Ngọc Vân nói hôm nay anh muốn ăn trưa
tại phòng. Thùy Anh cười rồi đưa chiếc túi lên nhưng ánh mắt lại đảo
nhanh đến bàn tay Khôi Nguyên đang nắm lấy Hiểu Hân.

Hiểu Hân
thấy ánh mắt của cô ta đang nhìn mình dò hỏi thì cô mới giật mình nhận
ra bàn tay cô vẫn bị Khôi Nguyên nắm lấy. Cô vội rụt mạnh tay lại.

“Xin lỗi, tôi nhớ ra còn có việc. Không làm phiền hai người đâu ạ”. Nói rồi Hiểu Hân chạy nhanh về phía cầu thang bộ.

Khôi Nguyên định đuổi theo thì bị bàn tay Thùy Anh nứu lấy cánh tay.

“Anh Nguyên, lên phòng ăn nhanh cho nóng”.

Khôi Nguyên tức giận gỡ bàn tay của Thùy Anh ra. Anh nhìn theo hướng Hiểu
Hân chạy cảm thấy bất lực. Trong lòng anh tự nhủ, phải sớm giải quyết
triệt để vụ này. Anh không thể đển vuột mất Hiểu Hân thêm lần nào nữa.

Khôi Nguyên tiễn Thùy Anh ra khỏi phòng làm việc, anh gọi thư ký Ngọc Vân vào gặp.

“Tổng giám đốc gọi em ạ!”

“Từ nay, tôi mong cô không thông tin lại việc cá nhân của tôi cho cô Thùy
Anh biết. Nếu cô ta đến đây phải có lịch hẹn trước”. Khôi Nguyên nghiêm
khắc nhắc nhở thư ký Ngọc Vân.

“Vâng thưa tổng giám đốc!”

“Cô mang cái kia đi cho giúp tôi. Nó còn nguyên đấy, tôi chưa đụng vào
đâu”. Khôi Nguyên chỉ tay vào hộp gà rán để trên bàn, sau đó anh lại nói tiếp.

“Cô gọi cơm trưa lên giúp tôi”

“Hai phần như lúc trước tổng giám đốc đã dặn ạ?” Thư ký Ngọc Vân hỏi lại.

“Không chỉ một phần thôi. Mà nhân tiện mua giúp tôi một ít bánh ngọt và nước
ép mang đến ban chế tác. Cô nhớ giao trực tiếp cho cô Hiểu Hân nhưng
đừng nói là tôi gửi”.

“Vâng em hiểu!” Thư ký Ngọc Vân ôm hộp đồ
ăn rời đi, trong lòng đầy thắc mắc. Ngọc Vân không hiểu tại sao Thùy Anh lại làm giám đốc phát giận. Mà cô gái tên Hiểu Hân kia, tại sao lại
được tổng giám đốc quan tâm đến vậy.

Trong phòng tổng giám đốc,
Khôi Nguyên ngồi trên ghế sô pha buồn bã nhìn điện thoại đang phát ra âm thanh tự động từ tổng đài. Anh gọi cho Hiểu Hân mấy cuộc nhưng không
liên lạc được. Anh đành nhắn tin lại, hi vọng khi cô mở máy sẽ đọc.

“Em đừng bỏ bữa trưa đấy. Từ sau nhớ ăn uống đúng giờ, đừng có làm cố. Mấy
hôm nữa anh phải đi công tác. Khi nào anh về chúng ta sẽ nói chuyện rõ
với nhau”.

Khôi Nguyên không hề có ý định cưỡng ép Hiểu Hân như
những gì anh đã từng nhắn tin với cô trước đây. Anh biết Hiểu Hân rất
ghét bị mọi người chú ý đến. Nếu anh làm thế thật, sẽ khiến Hiểu Hân xa
cách với anh nhiều hơn.

_o0o_

Hồng Ánh đi vào phòng làm việc của Khôi Nguyên, nét mặt đầy lo lắng.

“Chị thấy bà chưa hết giận đâu mà phía bên ông Tuấn Dũng cũng đang tỏ thái độ đấy. Em định thế nào đây?”

Khôi Nguyên từ bàn làm việc đứng dậy, anh đi tới ôm vai chị gái ấn xuống ghế sô pha ngồi. Anh cũng ngồi xuống sau đó đẩy một tập văn kiện về phía
chị gái mình.

Hồng Ánh cầm tập văn kiện lên đọc, đôi mày cô cau lại theo từng trang giấy.

“Bản thảo trao đổi mua bán cổ phần này là sao vậy?”

“Em tính mua cổ phần của công ty truyền hình kỹ thuật số VSTV”

“Nhưng điều kiện của đối phương đưa ra quá nhiều, cậu có nhất thiết phải đánh
đổi bằng cả cổ phần của cậu như vậy không” Hồng Ánh sốt ruột nhìn em
trai.

“Mai em sẽ bay sang tỉnh H để đàm phán tiếp. Thực ra em đã
muốn chen chân vào truyền hình kỹ thuật số từ lâu. Nếu sở hữu được một
phần công ty này thì công ty của chúng ta sẽ vươn tay được ra khắp cả
nước”.

Hồng Ánh cảm thấy lo lắng trước quyết định của Khôi Nguyên.

“Tham vọng này quá lớn, đối phương cũng là người có máu mặt trong giới.”

Khôi Nguyên nhìn chị gái bình thản nói.

“Em trao đổi cổ phần cho ông ta cũng vì ông ta sẽ là lá chắn tốt, khiến cho ông Tuấn Dũng và những người làm truyền thông ở tỉnh A này phải kiêng
dè”.

Khôi Nguyên nhìn bộ dáng


Polly po-cket