Polaroid
Một Trăm Ngày

Một Trăm Ngày

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323710

Bình chọn: 8.00/10/371 lượt.

r/>
Huỳnh Thiên : Ko phải chứ mưa sao (lục trong túi) cũng may là có đem theo áo mưa. Em mặc vào đi.

Khả Hân : Balo anh nhỏ như zậy mà để được nhiều đồ quá ha.

Huỳnh Thiên : Anh chỉ chuẩn bị dự phòng vậy thôi, em mặc vào đi.

-Hội nghị bàn tròn được họp ở nhà Tuấn Phong mọi người đều lo lắng, Tuấn Phong đã gọi điện báo cảnh sát, cũng may trời chỉ mưa rào một lát đã tạnh.

Tuấn Phong : Chúng ta chỉ biết họ leo núi nhưng lại ko biết chính xác là núi nào chẳng khác nào mò kim đáy biển.

Ngọc Trang : Cũng có thể họ xuống núi nhưng do điện thoại hết pin nên ko thể liên lạc được thì sao? Mọi người nghĩ lạc quan một chút đi.

Quốc Minh : Lỡ họ xảy ra chuyện gì thì sao?

Khánh Kỳ : Khả Hân ko thể xảy ra chuyện được.

Ngọc Trang : Khánh Kỳ , cô đừng như zậy chúng ta chỉ đưa ra giả thuyết thôi mà.

Tuấn Ngọc : À! Khánh Kỳ anh có một chuyện muốn hỏi em, thật ra em và Khả Hân là ai, các người từ đâu đến.

Khánh Kỳ : Em..

- Khánh Kỳ cảm thấy đã đến lúc phải nói ra sự thật cô nói cho mọi người nghe hết mọi chuyện. Khánh Kỳ chợt nhớ ra điều gì.

Thần May Mắn : Khánh Kỳ, mọi chuyện xuống đó phải cẩn thận (đưa cái hộp) cầm lấy cái này để dùng trong trường hợp khẩn cấp nhớ lấy chỉ dùng trong trường hợp khẩn thôi.

Khánh Kỳ : Dạ!

- Khánh Kỳ chạy về nhà, mọi người cũng đi theo. Cô lấy ra một cái hộp trong đó có một cái gương, một con hạt giấy và một cái hộp nhỏ có kèm tờ giấy rất nhỏ, Khánh Kỳ coi xong tờ giấy đã vội vàng giấu đi.

Quốc Minh : Cái này để làm gì?

Kiện Phong : Có phải giống mấy bộ phim truyền hình có thể nhìn thấy họ qua chiếc gương này ko?

Tuấn Phong : Mọi người im lặng cho Khánh Kỳ làm việc đi.

- Khánh Kỳ lẩm nhẩm như đọc câu thần chú làm phép ko lâu sau hình hai Khả Hân và Huỳnh Thiên hiện lên, mọi người nhìn thấy Khả Hân sắc mặt nhợt nhạt dựa vào người Huỳnh Thiên. Nét mặt Quốc Minh hiện lên vẻ ko vui

Khánh Kỳ (cầm hạt giấy trên tay) : Hạc thần! Nhờ ngươi đưa ta đến chỗ Khả Hân.

-Hạt giấy bỗng dưng như có sức sống vỗ cánh hai ba cái đã bay đi, mọi người lất tức đi theo.

Khả Hân (khoác tay Huỳnh Thiên thật chặt) : Huỳnh Thiên à! Em rất muốn khoảnh khắc này dừng lại, mỗi lần em ở bên cạnh anh đều cảm thấy rất bình yên rất hạnh phúc.

Huỳnh Thiên : Anh cũng zậy, mỗi lần bên cạnh em anh đều thấy rất hạnh phúc.

Khả Hân (ngước nhìn Huỳnh Thiên) : Huỳnh Thiên, anh cúi xuống đi

Huỳnh Thiên : Để làm gi ?

Khả Hân : Thì anh cứ cúi xuống đi (Huỳnh Thiên cúi dần xuống) thấp xuống, một tí nữa.

-Khả Hân yếu ớt đặt lên đó một nụ hôn rất dài, qua lăng kính thần mọi người đều thấy. Khả Hân buông Huỳnh Thiên ra

Khả Hân (cười) : Huỳnh Thiên, anh có tin trên đời này có thần tiên ko? Nếu em nói em là thần tiên anh có tin ko?

Huỳnh Thiên (cười ấm) : Tin chứ! Bởi vì người phàm làm sao có thể đẹp như em chứ!

Khả Hân : Em nói thật đó, ko phải giỡn với anh đâu.

Huỳnh Thiên : Anh nói thật mà, hôm ở bệnh viện anh có nghe em và Khánh Kỳ nói chuyện tuy anh ko hiểu hai người nói gì nhưng anh có thể đoán được em gặp rắc rối nên mới xuống đây có phải ko?

Khả Hân : Thật ra em bị ép hôn, thần May Mắn mới kêu em xuống đây đi tìm một nữa của mình để tiện việc từ chối cuộc hôn nhân này.

Huỳnh Thiên : Zậy chỉ còn lại 3 ngày nữa em phải về rồi?

Khả Hân : Nếu như lúc nãy anh ko cứu em, em có thể mãi mãi ko thức dậy như zậy thì tốt hơn rồi, sẽ ko giống như bây giờ phải khó xử như zậy?

Huỳnh Thiên : Em khờ quá, nếu em ko thức dậy anh phải làm sao đây, còn Quốc Minh nữa anh ấy ko thể sống thiếu em được.

Khả Hân (ngạc nhiên) : Sao anh lạnh quá zậy (ngồi thẳng dậy nhìn Huỳnh Thiên lo lắng)

Huỳnh Thiên (cười trấn an) : Ko phải anh lạnh mà tại vì em bị sốt thôi, ở đây ẩm thấp như zậy lại có mưa nên em bị cảm lạnh rồi.

Khả Hân : Zậy anh có thể kể chuyện cho tôi nghe ko (dựa vào người Huỳnh Thiên)

Huỳnh Thiên : Em muốn nghe chuyện gì?

Khả Hân : Romeo và Jiuliet đi, em nghe mọi người nói truyện này rất hay rất cảm động.

Huỳnh Thiên (cười) : Được chứ! Romeo và Jiuliet họ rất iu nhau nhưng gia đình họ lại có thù oán từ rất lâu nên họ bị gia đình cấm cản, cha mẹ của Jiuliet bắt cô phải lấy một nhà quý tộc nọ, cô ko chịu, một cha nhà thờ đã cho cô một loại thuốc uống vào sẽ chết giả.

Sau khi uống xong Jiuliet ở trong trạng thái chết giả mọi người đều tưởng cô ấy chết thật nên đã làm hậu sự cho cô.

Khả Hân : Chắc Romeo đau buồn lắm, rồi sao nữa.

Huỳnh Thiên : Cha sứ đã kêu người đưa thư đến cho Romeo..

-Kể đến đây thì mọi người đã đến

Khánh Kỳ : Khả Hân! Huỳnh Thiên! Hai người đang ở đâu zậy?

Khả Hân (mừng rỡ) : Có người đến cứu chúng ta rồi! Khánh Kỳ, chúng tôi ở đây, chúng tôi ở đây!

Huỳnh Thiên (nói lớn) : Chúng tôi đang ở đây, ở đây nè.

Tuấn Ph