
ại.
Khả Hân : Huỳnh Thiên à!
Huỳnh Thiên : Có chuyện gì sao?
Khả Hân : Anh có thể đưa em đi leo núi một lần nữa ko? Nếu như anh không rảnh cũng không sao?
Huỳnh Thiên : Được chứ, ngày mai anh qua đón em.
Khả Hân : Zậy ngày mai gặp. Tạm biệt!
Huỳnh Thiên : Tạm biệt.
Khánh Kỳ : Cô ko nỡ xa Huỳnh Thiên sao ko giữ anh ấy lại chứ!
- Khả Hân chỉ im lặng đi lên lầu, Khánh Kỳ lắc đầu nhìn theo. Ngày hôm sau Huỳnh Thiên đến rất sớm.
Huỳnh Thiên : Anh cầm dùm cho (mở cửa xe) hôm nay có chuẩn bị đầy đủ sao? Có kinh nghiệm rồi (cười)
-Hai người cười vui vẻ, trên đoạn đường đi Khả Hân cứ lén nhìn Huỳnh Thiên xong rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khả Hân : Sao ngọn núi này ko giống với lần trước chúng ta đi zậy?
Huỳnh Thiên : Woa! Em cũng để ý rất kỹ nha!
Khả Hân (lém lỉnh) : Anh đang khen hay chê zậy!
Huỳnh Thiên : Anh đang khen đấy chứ! Anh còn tưởng em ko nhận ra đường thì một lát nữa anh mới bắt cóc em được (chậc lưỡi lắc đầu) xem ra kế hoạch bể rồi.
Khả Hân (đánh vào người Huỳnh Thiên) : Anh đang chọc em sao? Ko đứng đắn gì cả!
Huỳnh Thiên (cười) : Cái này ko phải là ko đứng đắn mà là hài hước, em xem ko phải bây giờ vui vẻ hơn nhiều rồi sao?
Khả Hân : Đi đi kìa, nếu ko đến tối chúng ta vẫn chưa leo núi xong nữa.
-Hai người đi đến đâu chụp hình đến đó từ lúc xảy ra chuyện đến giờ Huỳnh Thiên chưa từng thấy Khả Hân cười vui vẻ như zậy.
Khả Hân : Á…á….á
Huỳnh Thiên (chụp tay Khả Hân ) : Cẩn thận!
- Khả Hân bị té xuống một cái hố rất sâu do bị che bởi cỏ nên cô ko nhìn thấy Huỳnh Thiên chụp tay cô lại nhưng ko ngờ cả anh cũng bị kéo xuống.
Khả Hân (ngồi dậy) : Anh ko sao chứ!
Huỳnh Thiên : Ko sao? Còn em!
Khả Hân : Em ko sao (nhìn lên trên) làm sao đây cái hố sâu như zậy!
Huỳnh Thiên : Biết làm sao được, chắc chỉ chờ người đến cứu thôi.
Khả Hân : Trên núi hoang vắng như zậy làm sao có ai chứ!
Huỳnh Thiên : Em đừng lo! Anh có nói với Kiện Phong là chúng ta đi leo núi nếu ko thấy chúng ta về Kiện Phong nhất định sẽ đi tìm mà.
Khả Hân (lo lắng) : Chết rồi! Điện thoại ko gọi được, làm sao liên lạc với Khánh Kỳ chứ!
Huỳnh Thiên : Ở đây sâu như zậy ko có sóng là đúng rồi (nhìn xung quanh) ở đây rất ẩm thấp chúng ta phải tìm người đến giúp thôi.
Khả Hân : Á..á..
-Một con rắn từ đâu bò tới cắn vào chân Khả Hân, Huỳnh Thiên đã nhanh chóng bắt được và giết chết nó.
Huỳnh Thiên (thấy Khả Hân đứng ko vững) : Em sao rồi (đỡ cô ngồi lên cục đá cạnh đó)
Khả Hân : Em thấy rất đau?
Huỳnh Thiên (kéo ống quần lên) : Sưng lên rồi!
Khả Hân : Một con vật nhỏ mà lợi hại zậy sao?
Huỳnh Thiên : Là rắn độc đó, phải mau đưa em đến bệnh viện….
- Huỳnh Thiên chưa kịp nói hết câu thì Khả Hân đã ngất xỉu.
P/s Liệu Khả Hân có thoát khỏi nguy hiểm ko? Giấc mơ của Khả Hân có thật sẽ ứng nghiệm một lần nữa Chương15 : Trắng và đen
Huỳnh Thiên (lay Khả Hân ) : Em sao rồi? đừng ngủ mà…
- Huỳnh Thiên để Khả Hân dựa vào vách, anh hút độc trong chân của cô ra ngoài đến khi máu có màu đỏ trở lại, sau đó anh dùng một miếng vải xé ra cột vào vết thương ngăn cho độc rắn ko chạy được. Một lúc sau.
Huỳnh Thiên (thấy sắc mặt Khả Hân đã đỡ) : Em sao rồi, có thấy đỡ hơn chút nào ko?
Khả Hân : Lúc nãy anh làm gì vậy (thấy khóe miệng Huỳnh Thiên còn vết máu) tại sao anh chảy máu zậy (giọng nói rất yếu).
Huỳnh Thiên (lau nhanh) : Anh giúp em hút máu độc ra ngoài, tạm thời bây giờ em ko sao nhưng rất cần phải đến bệnh viện càng sớm càng tốt.
Khả Hân : Thì ra anh rất giỏi chuyện gì cũng biết.
Huỳnh Thiên : Ko có đâu, chẳng qua chỉ là sơ cứu bình thường thôi (đưa nước cho cô) em uống ít nước đi.
-Trời tối Khánh Kỳ vẫn chưa thấy Khả Hân về thì lo lắng đúng lúc Quốc Minh qua tìm Khả Hân.
Quốc Minh : Khả Hân đâu rồi, hôm nay ko thấy cô ấy.
Khánh Kỳ : Khả Hân đi leo núi với Huỳnh Thiên rồi…
Quốc Minh : Zậy sao?
Khánh Kỳ : Anh đừng hiểu lầm, Khả Hân chỉ muốn chia tay Huỳnh Thiên thôi.
Quốc Minh: Anh đâu có hiểu lầm, nhưng đi leo núi thì giờ phải về rồi chứ, tối như zậy rồi?
Khánh Kỳ : Phải đó, em đã gọi điện rất nhiều lần nhưng ko liên lạc được, ko biết có chuyện gì ko nữa.
-Họ đang nói chuyện thì có tiếng chuông cửa.
Kiện Phong : Khánh Kỳ, Huỳnh Thiên có đến đây ko?
Khánh Kỳ : Anh ấy đã đi leo núi với Khả Hân rồi.
Kiện Phong: Nhưng tới giờ vẫn chưa thấy cậu ta về.
Khánh Kỳ : Chúng tôi cũng đang tìm Khả Hân đây?
Kiện Phong : Từ trước đến giờ Huỳnh Thiên có chuyện gì cũng sẽ gọi điện cho tôi ko lý nào lần này lại ko liên lạc được? Ko lẽ họ xảy ra chuyện rồi.
-Uỳnh! Tiếng dét đánh ầm ầm ngoài trời nét mặt lo lắng hiện lên trên gương mặt của mọi người.