
ong : Tiếng họ ở đằng kia! Mau lên.
- Khả Hân và Huỳnh Thiên cứu lên, Khả Hân vì quá mệt nên đã đưa vào bệnh viện.
Khánh Kỳ : Bác sĩ! Cô ấy sao rồi?
Bác sĩ : Cô ấy ko sao? Chỉ là hơi mệt thôi nhưng tôi cũng thấy rất lạ một người bình thường mà có thể chịu đựng được nọc độc rắn vừa chịu được nơi ẩm thấp như zậy mà ko sao đúng là kỳ tích?
Tuấn Phong : Có thể cô ấy được thần may mắn chiếu cố (cười xòa).
Bác sĩ : Trường hợp của cô ấy đúng là rất đặc biệt, thôi không làm phiền mọi người vào thăm bệnh nữa.
Mọi người : Cám ơn bác sĩ, cám ơn.
Huỳnh Thiên : Hắt xì! Hắt xì!
Kiện Phong : Sao người cậu lạnh vậy?
Huỳnh Thiên (xua tay) : Không sao? Hắt xì!
Khánh Kỳ : Hay là tôi đi kêu bác sĩ cho anh?
Huỳnh Thiên : Ko cần đâu, chúng ta vào xem Khả Hân có sao ko đã?
-Phòng bệnh.
Huỳnh Thiên (ngồi xuống giường) : Em ko sao chứ (nắm tay cô)
Khả Hân (lo lắng) : Tay anh rất lạnh, có phải anh bị bệnh rồi ko?
Huỳnh Thiên : Anh khỏe mạnh như zậy làm sao có bệnh được chứ, chỉ tại ở đây điều hòa bật lớn quá thôi. Em yên tâm đi (cười trấn an)
Khả Hân (thấy Quốc Minh nên vội vàng rút tay ra) : Làm mọi người lo lắng thật xin lỗi.
Tuấn Phong : Em ko sao là tốt rồi, người lo cho em nhất chính là Khánh Kỳ đó.
Khả Hân : Khánh Kỳ, xin lỗi lần nào cũng làm cho cô lo lắng.
Khánh Kỳ (Huỳnh Thiên đứng lên nhường chỗ cho cô) : Giữa chúng ta mà còn phải khách sáo như zậy sao?
Quốc Minh : Lần sau em đi đâu nhớ nói cho mọi người biết với lại em ko biết leo núi như zậy lại còn nguy hiểm hơn.
Khả Hân (cười gượng) : Em biết rồi (nhìn Huỳnh Thiên thật nhanh).
-Một lát sau Quốc Minh ra máy nước ngọt mua đồ. Quốc Minh cố với tay nhét đồng xu vào máy nhưng nó lại rớt ra lăn đến chân của Khánh Kỳ.
Quốc Minh (ngước lên) : Là em sao?
Khánh Kỳ (bỏ tiền vào máy) : Em ra ngoài tìm anh (đưa lon nước cho Quốc Minh) chúng ta đi chỗ khác nói chuyện nhé.
-Khuôn viên bệnh viện về tối im lặng và vắng bóng người, Khánh Kỳ đứng đối diện với Quốc Minh
Quốc Minh : Nhìn sắc mặt em nghiêm trọng quá!
Khánh Kỳ : Anh Quốc Minh nếu anh có thể đi lại được anh có vui ko?
Quốc Minh : Đương nhiên là vui rồi? Một cầu thủ bóng rổ mà ko được vào sân mà nói là rất tệ, mà em làm sao zậy?
Khánh Kỳ : Ở đây ko có ai anh ko cần phải giả bộ nữa, rõ ràng anh đã có thể đi lại được nhưng cứ ngồi xe lăn chẳng lẽ anh muốn suốt đời mình ko thể đi lại sao?
Quốc Minh (cười) : Em nói gì zậy? Anh làm sao có thể đi lại được chứ?
Khánh Kỳ : Anh Quốc Minh, lúc em và Khả Hân xuống đây quen biết được anh, Tuấn Phòng và Huỳnh Thiên em cảm thấy trong ba người anh là người chín chắn nhất, lý trí nhất cũng là người hiểu chuyện nhất nhưng anh Quốc Minh trước mặt em bây giờ đã thay đổi anh trở nên rất tự ti, rất ích kỷ. Anh làm em thất vọng lắm.
Quốc Minh : Anh chỉ làm những việc anh cho là đúng.
Khánh Kỳ : Việc làm đúng, vậy anh gạt Khả Hân là đúng sao? Anh chia rẽ Huỳnh Thiên và Khả Hân là đúng sao? Anh có biết tại sao em biết anh đi lại được ko? Là Khả Hân nói cho em biết đó.
- Khánh Kỳ kể lại trong giấc mơ lần trước Khả Hân nhìn thấy Huỳnh Thiên xảy ra chuyện ngoài ra cô còn nhìn thấy Quốc Minh có thể lại bình thường
Quốc Minh : Đó chỉ là giấc mơ, em làm sao có thể xem là thật được.
Khánh Kỳ: Có nói thế nào anh cũng ko nhận, anh đừng quên em là thần tiên em có thể vào phòng anh rất dễ dàng, rõ ràng anh có thể đứng lên được nhưng lại cố giấu. Em hiểu cảm giác của anh nhưng anh Quốc Minh à! Anh làm zậy chỉ làm cho cả 3 người ko vui mà thôi.
Quốc Minh : Đủ rồi! Em lấy quyền gì xem vào chuyện của anh, là chính miệng Khả Hân hứa với anh sẽ chăm sóc anh suốt đời, anh ko ép buộc cổ phải làm như zậy? Còn em tại sao em cứ muốn Huỳnh Thiên đến với Khả Hân zậy, nó cho em nhiều tiền lắm sao?
- Huỳnh Thiên từ đâu xông thẳng đến, nắm cổ áo Quốc Minh đấm thẳng vào mặt anh làm anh ngã lăn xuống đất.
Huỳnh Thiên (tức giận) : Khốn kiếp! Anh ko phải là con người mà (Khánh Kỳ kéo Huỳnh Thiên lại)
Quốc Minh : Mày làm gì zậy?
Huỳnh Thiên (gỡ tay Khánh Kỳ ra, lôi Quốc Minh dậy) : Làm gì hả? Bây giờ tôi sẽ đánh cho anh tỉnh.
-Hai người đánh nhau như kẻ thù cũng may là Kiện Phong, Tuấn Phong và Ngọc Trang về nên đã nhìn thấy.
Kiện Phong (ôm người Huỳnh Thiên lại) : Đừng đánh nữa, Huỳnh Thiên cậu bình tĩnh lại đi, có gì từ từ nói.
Huỳnh Thiên : Buông ra, hôm nay tôi phải đánh cho anh ta tỉnh.
Quốc Minh : Tao sợ mày sao?
Tuấn Phong : Được rồi, hai người là anh em có cần lần nào gặp nhau cũng phải đánh đến sứt đầu mẻ trán mới chịu ko?
Huỳnh Thiên : Tôi ko có người anh đê tiện như anh ta.
Quốc Minh : Mày nói ai hả?
Huỳnh Thiên : Tôi nói anh đó, ko phải anh rất cao thượng sao? Tôi ko thể so với anh được