Pair of Vintage Old School Fru
Một Trăm Ngày

Một Trăm Ngày

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323901

Bình chọn: 8.5.00/10/390 lượt.

br/>Ngọc Trang : Nhưng anh ấy như zậy là rất ích kỷ. Nếu là em..

Tuấn Phong : Nếu là em thì làm sao?

Ngọc Trang (nhìn vào mắt Tuấn Phong) : Nếu là em, em chỉ cần người em yêu hạnh phúc vui vẻ zậy là được rồi.

Tuấn Phong (lặng người hồi lâu rồi cười) : Tình yêu chính là mù quáng, nếu ai cũng lý trí như em thì trên đời này sẽ ko có những kết cục đau khổ diễn ra (nói rồi Tuấn Phong quay đi)

Ngọc Trang (nghĩ thầm) : Nhưng đôi lúc lý trí quá lại làm con tim rất đau

-Ngày hôm sau, như thường lệ Khả Hân lại đến thăm Quốc Minh làm anh rất vui.

Khả Hân (nghe tiếng gõ cửa) : Mời vào!

Nguyễn Mai (để đồ ăn lên bàn) : Quốc Minh! Dì có hầm gà cho con đây, để dì múc cho con nha.

Quốc Minh (khó chịu) : Bà đến đây làm gì?

Khả Hân (thấy Nguyễn Mai buồn) : Anh Quốc Minh, anh đừng zậy mà. Dì là có ý tốt anh đừng phụ lòng tốt của dì ấy chứ.

Quốc Minh : Anh ko cần pà ấy ở đây giả làm người tốt!

Khả Hân : Quốc Minh à!

Nguyễn Mai : Được rồi, dì để canh ở đây, nếu con có đói thì lấy ăn. Dì về trước.

Quốc Minh : Cửa ngoài kia.

Khả Hân : Dì đừng trách anh Quốc Minh, tâm trạng anh ấy ko tốt thôi.

Nguyễn Mai : Tôi biết mà. À! Khả Hân cô có thể ra ngoài một lát ko?

Khả Hân (nhìn Quốc Minh) : Em ra ngoài một lát, có gì thì anh gọi y tá nha.

Quốc Minh (gật đầu) : Uhm!

-Khuôn viên bệnh viện.

Khả Hân : Ko biết dì gọi con ra đây có chuyện gì ko?

Nguyễn Mai : Chuyện của cô tôi cũng biết được ít nhiều, cô đã chọn Quốc Minh rồi thì tôi mong cô đừng tìm Huỳnh Thiên nữa.

Khả Hân : Con biết mà.

Nguyễn Mai : Còn nữa! Tôi muốn cô đổi cách xưng hô với Huỳnh Thiên, cô ko thể mỗi ngày gặp nó là Đê Tiện này Đê Tiện nọ. Dù sao Huỳnh Thiên cũng là người của công chúng nếu cô gọi nó như zậy mọi người sẽ nghĩ sao?

Khả Hân : Dạ, con sẽ sữa đổi. Dì yên tâm đi ạ.

Nguyễn Mai : Tôi hy vọng cô nói được làm được.

-Nói rồi Nguyễn Mai đi về, Khả Hân cảm thấy rất buồn nước mắt cô rơi nhanh nhưng cô vẩn tỏ ra vui vẻ khi vào thăm Quốc Minh. 2 ngày sau Quốc Minh xuất viện, Khả Hân đưa Quốc Minh đi dạo vô tình đi ngang sân bóng rổ.

Khả Hân (thấy Quốc Minh buồn) : Anh Quốc Minh, anh ko sao chứ?

Quốc Minh (cười gượng) : Anh ko sao? Em đừng lo cho anh.

Khả Hân (ngồi đối diện Quốc Minh) : Anh Quốc Minh, em xin lỗi.

Quốc Minh (lấy tay áp vào mặt Khả Hân) : Ko phải anh đã nói là ko liên quan đến em rồi sao?

Huy : Woa! Ở thanh thiên bạch nhật như zậy mà chiếu phim tình cảm sao?

Hoàng : Chào siêu sao bóng rổ! Xem ra anh hết thành siêu sao được rồi.

Khả Hân : Các người lại muốn gì nữa đây!

Vương : Đâu cần gặp chúng tôi thì cứ như gặp đầu gấu như zậy chứ! Chúng tôi chỉ có lòng tốt hỏi thăm Quốc Minh thôi.

Quốc Minh (cười) : Thế thì ko cần đâu, tôi rất khỏe. Khả Hân chúng ta về thôi

Huy (chặn lại) : Khoan khoan! Hay là cùng chơi với chúng tôi vài ván đi.

Vương (cười lớn) : Mày bị kém trí sao? Người ta bây giờ đã khác rồi ko còn đi lại được nữa thì làm sao đấu với mày.

Khả Hân : Các người…

Huỳnh Thiên : Tôi thay Quốc Minh đấu với các người.

-Tiếng nói vang lên bọn người của Huy quay lại nhìn. Huỳnh Thiên hiên ngang bước lên.

Khả Hân : Đê Tiện, sao anh lại ở đây.

Huỳnh Thiên : Anh tình cờ đi ngang qua thôi (nhìn bọn người của Huy) sao hả? ko dám thi sao?

Huy : Đúng là anh em giống nhau, đều rất tự cao.

Vương : Tụi tao biết mày đóng phim thì giỏi nhưng về bóng rổ thì..(thái độ khinh thường)

Huỳnh Thiên (cười mỉm) : Chưa vào trận thì chưa biết ai hơn ai đâu.

Hoàng : Được để xem tài năng của mày thế nào.

Huỳnh Thiên : Zậy đấu thế nào?

Vương : Mỗi người sẽ đứng ở vạch ném bóng vào rổ ai ném vào ba trái thì thắng. Mày cũng có thể thay phiên người ném (nhìn Quốc Minh) nếu ko mày cũng có thể kêu người anh hết thời của mày ném giúp (cả bọn phá lên cười)

Huỳnh Thiên (nắm áo Hoàng ) : Đủ rồi ! Nếu anh còn nói nữa thì tôi sẽ ném anh vào rổ đó.

Huy : Làm gì mà nóng giận thế (lấy tay Huỳnh Thiên ra) Được rồi! Trận đấu bắt đầu.

-Hai lượt đâu hai bên đều ném vào. Đến lượt thứ ba thì Huy ném trái banh tưng ngoài vành rổ rồi ra ngoài. Huỳnh Thiên cầm trái banh trên tay mà mọi người xung quanh hồi hộp.

Quốc Minh (thấy Khả Hân lo lắng) : Em yên tâm, Huỳnh Thiên sẽ ko ném hụt đâu?

Khả Hân : Hai lần trước là Huỳnh Thiên may mắn, em sợ..

Quốc Minh : Huỳnh Thiên, nó chơi bóng rổ ko thua anh đâu..

- Quốc Minh nhớ lại lúc trước khi hai anh em còn thân.

Huỳnh Thiên : Anh Quốc Minh, anh chơi bóng rổ giỏi như zậy, hay la anh dạy em đi.

Quốc Minh : Zậy em phải cố gắng học đó nha.

Huỳnh Thiên : Yeah! Zậy là anh chịu dạy cho em rồi. Thế thì sau này chúng ta sẽ trở thành siêu sao bóng rổ của Việt Nam rồi.