Snack's 1967
Mình Yêu Nhau Lại Từ Đầu Được Không Em

Mình Yêu Nhau Lại Từ Đầu Được Không Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325171

Bình chọn: 8.00/10/517 lượt.

không?”

“Nếu anh muốn nói thì cứ nói, còn ăn là việc của tôi, có trở ngại đến anh đâu.” An Hạ Dao không ngẩng đầu lên, nói không rõ ràng.

“An Hạ Dao!” Lòng kiên nhẫn của Diệp Trí Viễn đã hết, giọng bất giác trở nên lạnh lùng.

“Diệp Trí Viễn, đây là nhà tôi, không đến lượt anh lớn tiếng nói với tôi đâu.”

An Hạ Dao đặt đũa xuống, nhìn Diệp Trí Viễn với vẻ mặt nghiêm nghị. “Nhà tôi không hoan nghênh anh, mời anh đi cho!”

“Em!” Diệp Trí Viễn bị An Hạ Dao làm cho tức tới mức nghiến chặt răng, nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp: “An Hạ Dao, em đuổi anh…?”

An Hạ Dao hít một hơi thở sâu rồi nói rành rọt từng tiếng: “Đúng thế, tôi mời anh ra! Cũng đề nghị anh từ nay về sau đừng đến quấy rầy cuộc
sống của tôi nữa!”

Diệp Trí Viễn chau mày, giận dữ đứng dậy: “Ra thì ra, cô tưởng rằng
tôi thèm lắm đấy à? An Hạ Dao, sau này cô đừng có mà hối hận!”

An Hạ Dao vội đứng dậy theo, đi nhanh ra cửa.

Diệp Trí Viễn đứng ở cửa, như chờ An Hạ Dao nói gì đó, không ngờ, An
Hạ Dao lại đóng mạnh cửa lại, mạnh đến mức khiến Diệp Trí Viễn cũng giật mình.

“Dao Dao, em cứ phải như vậy mới được sao?” Diệp Trí Viễn gầm lên từ phía sau cánh cửa.

An Hạ Dao không trả lời, tay nắm lại thành nắm đấm, rồi từ từ đứng
dựa vào cửa và trượt xuống vẻ bất lực, đáp một câu với vẻ tự giễu cợt
mình: “Không như vậy thì phải như thế nào đây?”

Nếu không cứng rắn, bướng bỉnh và kiêu hãnh đứng dậy như thế thì làm
sao cô có thể quên được bi kịch bị Lộ Ngữ Nhụy và Diệp Trí Viễn coi là
tấm bia đỡ đạn?

Một trái tim thơ ngây, cuồng nhiệt như vậy, một trái tim đã yêu một
cách nghiêm túc, cố chấp và bằng tất cả tình cảm như vậy đã bị trà đạp,
bị xé một cách không thương tiếc và bị chính mình đánh mất.

Bị người khác vứt bỏ tình cảm, không đáng tiếc, nhưng tình cảm bị
chính mình vứt bỏ mới là nỗi đau thực sự. An Hạ Dao cứ ôm lấy mình như
thế, mặc cho nước mắt tuôn trào, chan chứa. Nỗi đau không thể thốt thành lời này mới thực sự là nỗi đau.

Hạ Dao tưởng rằng mình đã quên Trí Viễn, quên mối tình ấy, quên
chuyện mình bị coi là bia đỡ đạn rồi, nhưng khi Diệp Trí Viễn xuất hiện
trước mặt cô bằng xương bằng thịt, thì cô không thể không thừa nhận,
càng là những thứ mà cô muốn quên đi nhất thì càng không thể nào quên
được, thậm chí dù đã 10 năm rồi, cô vẫn còn cảm thấy rất rõ, nỗi đau tê
tái mà những lời nghiệt ngã “Khi hôn nhau với cô ta, mình còn sợ bị va
vào răng” được thốt ra từ đôi môi đầy gợi cảm của Diệp Trí Viễn mang lại cho cô.

Khi Tạp chí gọi điện đến thì An Hạ Dao cũng đã gần như lấy lại tinh
thần, vớ lấy điện thoại, cô yên lặng lắng nghe tạp chí sắp xếp công việc giao lưu trực tuyến với độc giả.

An Hạ Dao nhận lời: “Vâng, 2 giờ chiều ngày mai, tôi sẽ lên Weibo
đúng giờ.” Rồi nói thêm dăm ba câu chuyện với người ở đầu dây bên kia
xong thì tắt điện thoại.

Vừa tắt máy xong thì Thất Hề lại gọi đến, bảo An Hạ Dao đi hát cùng.

An Hạ Dao ngây người một lúc: “Hai chúng ta thì có gì để mà hát?”

“Không phải thế, tớ đang cùng với một người bạn, muốn đi hát, ít
người thì không có không khí, nên mình thì gọi bạn tốt, còn bạn mình thì hẹn bạn thân. Dao Dao, cậu đến nhé!” Thất Hề giải thích một cách ngắn
gọn, đơn giản và điệu đà.

An Hạ Dao biết là không thể từ chối Thất Hề được, hỏi địa chỉ xong, trang điểm một chút rồi đi.

Khi An Hạ Dao đẩy cửa phòng VIP bước vào, Thất Hề lao đến như tên
bắn, ôm lấy cô một cách thắm thiết, ghé sát vào tai, khẽ nói: “Anh chàng này là bạn học hồi phổ thông của mình, theo đuổi mình đã lâu rồi, cậu
nhìn thấy thế nào?” Nói xong mới buông An Hạ Dao ra, chớp mắt với cô. An Hạ Dao cũng chớp mắt với Thất Hề, ra ý đã hiểu ý của Thất Hề, nhìn về
phía chàng trai đang chọn bài hát. Đó là một người cao lớn, trông rất
phong độ, quay đầu lại nở một nụ cười hòa nhã, thân thiện, và tự giới
thiệu: “Chào em, anh là Cố Xuyên!”

An Hạ Dao mỉm cười lịch sự: “Chào anh, em là An Hạ Dao.” Nói rồi gật đầu với Thất Hề, ý muốn nói là có thể xem xét.

Khuôn mặt xinh đẹp của Thất Hề bỗng chốc đỏ ửng lên, cô hỏi với vẻ dịu dàng: “Cố Xuyên, người bạn của anh khi nào mới đến?”

“Ồ” chẳng phải đã đến rồi sao.” Cố Xuyên hất hàm về phía cửa.

An Hạ Dao nhìn theo ánh mắtCố Xuyên và rồi tròn mắt, Diệp Trí Viễn!

Duyên phận đúng là thứ kỳ lạ, An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn chia tay,
hoàn toàn không cố ý, suốt 10 năm không một lần gặp lại, thế nhưng, kể
từ sau lần “vượt ra ngoài quỹ đạo” ấy, trong thế giới nhỏ bé của An Hạ
Dao, cứ quay người là lại gặp phải Diệp Trí Viễn.

Diệp Trí Viễn cũng có vẻ ngạc nhiên mất một lúc, sau đó mới cười hì
hì và bước vào, vỗ vai Cố Xuyên, hỏi: “Ai là nữ thần mà cậu thầm yêu?”
Nói rồi, bất giác đưa mắt nhìn sang An Hạ Dao.

“Thất Hề, anh giới thiệu một chút, đây là anh Diệp Trí Viễn, học khóa trên và là người anh em thân thiết của anh hồi đại học.” Cố Xuyên vội
lên tiếng, giới thiệu, “Trí Viễn, đây là Thất Hề, đ