Snack's 1967
Mình Yêu Nhau Lại Từ Đầu Được Không Em

Mình Yêu Nhau Lại Từ Đầu Được Không Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325221

Bình chọn: 9.5.00/10/522 lượt.

trong
đời người, những rung động ban đầu luôn khiến người ta yêu với một tình
yêu chân thật, thuần khiết nhất và cũng phải trả giá nhiều nhất.

“Anh đang mơ à? Chẳng phải em đang trong lòng anh còn gì?” Diệp Trí
Viễn cười, đưa tay vuốt nhẹ lên má An Hạ Dao một cách rất tự nhiên: “Cảm giác này rất chân thật.”

An Hạ Dao giận dữ đưa tay gạt tay Diệp Trí Viễn ra và đẩy anh lùi ra ra: “Diệp Trí Viễn, rút cuộc là anh muốn làm gì?”

“Muốn theo đuổi em.” Diệp Trí Viễn đáp đĩnh đạc.

Một nụ cười miễn cưỡng nở trên môi An Hạ Dao: “Anh đừng có đùa nữa, được không?”

“Anh có giống như đang đùa không?” Diệp Trí Viễn đáp nghiêm chỉnh: “An Hạ Dao, anh rất nghiêm túc.”

An Hạ Dao ôm lấy vai: “Chuyện cười này, nhạt lắm, chẳng buồn cười chút nào!”

Diệp Trí Viễn nhìn An Hạ Dao bằng cái nhìn sâu thẳm: “Em định không cho anh một chút cơ hội nào ư?”

An Hạ Dao hít một hơi sâu, nhìn Diệp Trí Viễn với vẻ nghiêm túc, lấy
lại tinh thần: “Diệp Trí Viễn, tôi không biết là anh uống nhầm thuốc hay là đầu óc có vấn đề, hay là bị lừa đá mà lại nhàm như vậy. Tóm lại, tôi muốn nói với anh rằng, hiện giờ tôi không muốn có bất cứ quan hệ nào
với anh!”

Diệp Trí Viễn không nói gì, đôi mắt đen sáng lên.

An Hạ Dao bất chấp tất cả, tiếp tục nói: “Mười năm trước, tôi không
thích anh nên đã bỏ rơi anh, anh nói xem, mười năm sau làm sao tôi lại
có thể thích anh, chấp nhận anh?”

Không khí trở nên lạnh lùng hẳn, Diệp Trí Viễn chau mày nhìn An Hạ Dao.

An Hạ Dao cụp mắt, nghiêng người đi qua Diệp Trí Viễn, bước chân tập tễnh, khuất dần trước mắt Diệp Trí Viễn.

Diệp Trí Viễn giận dữ, xem ra qua mười năm, tính tình An Hạ Dao không chỉ thay đổi mà cá tính cũng càng trở nên cứng rắn và cố chấp!

Có điều, Diệp Trí Viễn không sợ điều đó, anh sẽ không bỏ cuộc, xem ai sẽ chinh phục được ai trước!

An Hạ Dao về đến nhà, tắm xong thì lên giường, nhưng trằn trọc mãi mà vẫn không sao ngủ được, rõ ràng là không muốn nghĩ, nhưng đầu óc thì
lại không thôi nhớ lại, càng cố chống lại thì những dòng ký ức khắc sâu
trong tim lại càng ào đến.

An Hạ Dao ngước mắt lên nhìn trần nhà, bất chợt nước mắt trào ra,
mười bảy tuổi, cái tuổi đẹp đẽ và ngông cuồng biết bao, thế mà phải đón
nhận một nỗi thất bại đớn đau như vậy, kể từ đó về sau, trong trái tim
cô lúc nào cũng như có bóng đen bao phủ, cô không dám yêu một cách tùy
tiện nữa, bởi vì cô sợ lại bị tổn thương.

Có những nỗi đau mà chỉ cần trải qua một lần thì dù đến chết vẫn không thể quên.

Có những con người, dù gặp một lần, suốt đời cũng không thể quên.

Nỗi đau và niềm nuối tiếc cũng không hề mất đi theo thời gian, nếu muốn quên thật, trừ phi, gặp một mối tình mới.

Nhưng, sau khi đã trải qua một tình yêu dốc hết gan ruột và một nỗi
đau khôn cùng, làm sao có thể dễ dàng đón nhận một tình yêu mới?

Một khi trong lòng còn ám ảnh, thì sẽ không thể nào bất chấp tất cả
mà dồn hết tình cảm được, và với một tình yêu không dồn hết tình cảm thì làm sao gọi là tình yêu?

Khi Diệp Trí Viễn nói rằng sẽ theo đuổi cô, không phải trong lòng An
Hạ Dao không có cảm giác, không lung lay, mà là vì vết thương ấy quá
sâu, nên cô đã từ chối anh.

Vì đã từng yêu, vì đã từng đau, cho nên từ chối, cho nên rời xa.

An Hạ Dao lặng lẽ đưa tay lên chùi nước mắt, nói một mình: “An Hạ
Dao, mày là đồ ngốc, năm mười bảy tuổi đã sa vào khó khăn lắm mới được
sống yên ổn một chút, không lẽ lại để sa vào lần nữa? Không được nghĩ
nữa.”

Diệp Trí Viễn và tuổi mười bảy đều ở lại cùng năm tháng, chỉ có thể
hồi tưởng, nhưng không được chạm vào, nếu không mãi mãi sẽ không thể nào ngóc đầu lên được!

Ngày hôm sau, An Hạ Dao vẫn còn chưa dậy thì đã bị tiếng chuông cửa đánh thức, vừa ngáp vừa giụi mắt, cô bước ra mở cửa.

Là nhân viên của cửa hàng hoa, với một bó hoa “Yêu Cơ màu xanh”, lịch sự hỏi: “Chào cô, cô là cô An Hạ Dao phải không?”

An Hạ Dao hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu, rồi đón tấm thiếp từ tay người ấy, đưa mắt nhìn, trên đó là ba chữ Diệp Trí Viễn với những nét
chữ bay bướm và vô cùng quen thuộc, An Hạ Dao không ký nhận mà gửi trả
ngay lại cho người đưa hoa: “Anh mang về đi, tôi không nhận.”

“Sao cơ?” Người đưa hoa tròn xoe mắt, nói: “Cô An, xin cô đừng làm
khó tôi được không?” An Hạ Dao không muốn làm khó cho người đưa hoa, cầm lấy bút ký nhận, rồi đón lấy bó hoa, tiện tay để ngay bên cạnh túi rác ở bên cửa, khiến cho người đưa hoa cứ ngây người nhìn một lúc rồi mới
quay người bước đi.

An Hạ Dao vừa định đóng cửa, thì Thất Hề liền cười hi hi chạy vào: “Ôi, hoa đẹp quá, Dao Dao, cậu làm gì vậy?”

An Hạ Dao có vẻ ngạc nhiên: “Sao cậu lại tới đây?” Không gọi điện
thoại trước mà đến thẳng nhà, không giống với tác phong của Thất Hề.

“Sao, mình không thể tới chỗ cậu được à? Hay là, trong nhà cậu đang
giấu ai đấy?” Thất Hề cười khúc khích đùa trêu An Hạ Dao, ôm bó hoa lên
đi theo vào nhà: “Bó