
>“Con
đừng xin lỗi”, Mio nói.
“Con
không có lỗi. Con là một cậu bé ngoan. Ngoan hơn bất kì cậu bé nào trên thế
giới này”.
Giọng
của Mio mà nghe chẳng hề thấy giống. Giọng nàng lạc hẳn đi, run rẩy.
“Nhưng
mà”, Yuji khịt khịt mũi. “Nếu không có con thì mẹ và Takkun đã có thể ở bên
nhau phải không?”
“Không
phải”.
Không
phải thế.
Mio
vuốt vuốt mái tóc ướt đẫm của Yuji.
“Mẹ
nghĩ, kể cả mẹ không sinh Yuji thì mọi chuyện vẫn sẽ như vậy”.
Yuji
ngừng chớp mắt.
“Hơn
nữa, mẹ không thể tưởng tượng ra một cuộc đời không có Yuji. Có con, lần đầu
tiên mẹ mới cảm thấy được mình đang sống”.
“Thế
hả?”
“Ừ. Nếu
không gặp con thì dù có sống năm mươi năm mẹ cũng không cảm thấy đủ đầy thế này
đâu”.
“Thật
ạ?”
“Ừ.
Thật đấy. Đó chính là lý do bố mẹ gặp nhau. Bố mẹ gặp nhau để được gặp con”.
“Gặp
con?”
“Ừ. Gặp
con. Là chính con chứ không phải ai khác. Hoàng tử Anh quốc của mẹ ạ”.
“Ai đấy
ạ?”
“Là
người lúc nào cũng tịt mũi, hay nhặt nhạnh các thứ bỏ đi, có tật hỏi ‘thế hả?’
”
“Thế
hả?”
“Ừ. Đó
là tài sản quý nhất của mẹ”.
“Là con
ạ?”
“Ừ.
Đúng rồi”.
Mio xoa
má Yuji.
“Lớn
lên con phải ngoan nhé”.
Mio hôn
lên má Yuji, nàng vén tóc Yuji lên để hôn tiếp vào trán thằng bé.
“Tuy mẹ
không thể ở cùng con đến lúc con lớn nhưng mẹ sẽ cầu nguyện cho con. Để cuộc
đời con lúc nào cũng tràn ngập tình yêu thương”.
“Mẹ cầu
nguyện ở trên tinh cầu Lưu Trứ ạ?”
“Ừ. Ở
trên tinh cầu Lưu Trữ. Mẹ sẽ luôn nhớ đến hai bố con”.
“Con
cũng sẽ không quên mẹ”.
Yuji
thì thào vào cổ Mio.
“Con sẽ
không quên đâu. Kể cả khi Takkun lên tinh cầu Lưu Trứ, con vẫn sẽ nhớ Takkun để
Takkun được gặp mẹ”.
“Cảm ơn
con. Mẹ cũng sẽ không quên con. Con trai yêu của mẹ”.
Mẹ yêu
con.
Mio lại
siết chặt Yuji.
“Cuộc
đời mẹ tuy ngắn ngủi, nhưng nhờ có con mà mẹ đã có những tháng ngày hạnh phúc”.
Cảm ơn
con.
“Con lo
cho bố giúp mẹ nhé. Hãy thay mẹ, chăm sóc bố chu đáo”.
“Vâng,
con biết rồi ạ”.
Sau đó,
Mio dùng khăn mùi xoa lau nước mắt và mũi cho Yuji.
“Mẹ
chưa đi ngay đâu”, nàng nói.
“Con
không sao”.
Yuji
gật đầu, hai mẹ con lại nắm tay nhau đi tiếp.
Đến
cuối cánh rừng, bầu trời hiện ra.
Yuji
mải mê đi tìm vật báu. Vật báu của thằng bé là loại bánh răng có răng cưa hình
xoắn ốc với vài chiếc răng bé xíu.
Cơn mưa
cứ đuổi theo chúng tôi như cái bóng.
Mio
dùng cả hai tay để vén mái tóc ướt sũng nước. vầng trán rộng mà tôi đã ngắm
suốt từ hồi cấp III hiện ra. Vài sợi tóc đen đang dính bết vào trán nàng.
“Không
biết em nói như vậy với con có ổn không?” Mio nói.
“Ổn.
Nhờ vậy mà con mới tha thứ được cho bản thân đấy”.
“Không
ngờ thằng bé lại nghĩ ngợi nhiều thế”.
“Lỗi
tại anh vì đã không nhận ra. Lẽ ra anh nên an ủi con nhiều hơn”.
“Không
phải lỗi tại chồng đâu”.
Giọng
nàng ráo hoảnh. Như thể muốn bảo tôi: Đâu cần em phải nhắc chồng điều đó.
Tôi gật
đầu, như trút được gánh nặng.
Chúng
tôi đứng trước bức tường đổ nát. Sau chúng tôi là cánh cửa gỗ có ghi số #5. Bên
cạnh là thùng thư xiêu vẹo. Tất cả đều ướt sũng nước mưa nên trông cũ kỹ hơn mọi
khi.
“Chồng
à”, Mio nói.
“Ừ?”
Giọng
nàng không khác mọi khi nên tôi vẫn trả lời giống như mọi khi.
Nàng
nói.
“Hình
như chúng mình sắp phải chia tay rồi”.
Nàng
nói như thể đến chiều chúng tôi sẽ gặp lại nhau.
Nhưng
không.
Nàng
giơ tay phải lên cho tôi xem. Hai đốt ngón tay trên cùng đã biến mất. Chỉ còn
lại một vòng tròn lơ lửng, toàn bộ phần bên trong đã bỏ đi nơi khác. Tôi nhìn
thấy cả cánh rừng phía sau qua các ngón tay trong suốt ấy.
Công
tắc trong lồng ngực tôi bật lên.
Cạch!
Có thể
cảm nhận được van đã mở, kim áp kế bật lên.
“Em có
đau không?”
Giọng
tôi run run lo lắng.
Mio
kinh ngạc nhìn vào đầu ngón tay (đúng hơn là nơi đã từng có đầu ngón tay).
“Em
không thấy đau. Chỉ thấy lạnh thôi”.
“Nghĩa
là đầu ngón tay vẫn còn?”
“Vâng.
Chắc chắn còn đâu đó”.
“Em sẽ
đi?”
“Em
nghĩ vậy”.
“Anh
phải làm gì?”
“Hãy
nắm tay em”.
Mio mỉm
cười buồn bã.
“Hãy
nắm tay em đến giây cuối cùng”.
“Anh
hiểu rồi”.
Tôi đưa
bàn tay phải ra để nắm lấy bàn tay trái của Mio. Tôi siết thật mạnh.
Như thể
bằng cách ấy, tôi sẽ giữ được nàng ở lại.
Mio
cũng siết chặt bàn tay tôi bằng những ngón tay thon gầy.
Ngón
tay nàng run rẩy. Nàng đang sợ. Tôi cảm nhận được sự lo lắng tột độ của Mio.
Nhưng nàng vẫn vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Tôi tự
an ủi.
Mình
phải thật kiên cường.
Kiên
cường vì nàng.
“Không
sao đâu em”, tôi nói. “Có anh đây rồi”