Polly po-cket
Em Sẽ Đến Cùng Cơn Mưa

Em Sẽ Đến Cùng Cơn Mưa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322891

Bình chọn: 7.5.00/10/289 lượt.

.

Mio gật
đầu, mặt nàng tái xanh.

Chúng
tôi cầm tay nhau, hai trái tim hòa vào làm một cùng vượt qua trận bão lớn đầu
tiên.

Giây
phút thanh bình hiếm hoi cuối cùng cũng đến.

“Chồng
à”, nàng nói. “Chồng chăm sóc Yuji nhé”.

“Ừ”.

“Hãy
yêu con bằng cả phần của em nữa”.

“Ừ”.

Nhưng
giọng nàng đột ngột bị ngắt quãng. Nàng mím chặt môi. Chiếc răng khểnh lộ ra
qua làn môi mỏng.

Nàng
nhắm mắt, nước mắt tuôn thành dòng.

“Đau
xót quá”, nàng nói.

“Em
không muốn đi chút nào. Em muốn ở lại đây. Em muốn được nhìn thấy Yuji lớn lên.
Em muốn được ở bên chồng mãi mãi”.

Nàng
thở dài rồi ngẩng lên.

“Không
được. Em nói vậy là làm khó cho chồng rồi”.

“Không
sao. Em cứ nói những gì em nghĩ”.

Nàng
nhắm mắt, khẽ lắc đầu.

“Không
được rồi. Em không nói được nữa. Chồng nói đi, nói chuyện với em đi”.

“Anh…”

Tâm tư
chất chứa trong lòng tôi bấy lâu được dịp bật ra

“Anh
muốn làm cho em hạnh phúc”.

Tôi dồn
lực vào bàn tay đang nắm tay của Mio. Nàng cũng đáp lại bằng cách siết chặt tay
tôi.

“Anh
muốn đưa em đi xem phim. Muốn hai đứa lên tầng thượng ngắm cảnh đêm. Muốn cùng
nhau uống rượu. Giống như một cặp vợ chồng bình thường. Anh muốn chúng mình có
cuộc sống bình thường”.

Nhưng
đó là điều không thể.

Mio đã
kết thúc cuộc đời ngắn ngủi tại thị trấn nhỏ bé này. Chúng tôi đã có thể đi đến
một thế giới rộng lớn hơn, nhưng cả hai đều không muốn xa thị trấn, muốn ở lại
cùng góp nhặt những niềm vui nho nhỏ, chẳng đáng kể gì dưới mắt người đời.

Chẳng
hạn như niềm vui có được bức chân dung trong chiếc khung giá rẻ.

“Anh
xin lỗi”, tôi nói.

Nàng
nhìn tôi, mắt đẫm lệ, miệng cố gượng cười.

“Tại
sao?”

Nước
mắt khiến giọng nàng nghẹn lại.

“Sao
đàn ông con trai nhà mình lúc nào cũng xin lỗi?”

Làn môi
nhợt nhạt của nàng run rẩy.

“Em
hạnh phúc lắm. Em không cần gì cả. Chỉ cần được ở bên chồng thôi”.

Chồng
biết không? Đó là điều hạnh phúc nhất thế gian này.

“Thế
hả?”

“Vâng”.

“Chồng
hãy tự tin lên. Chồng tuyệt lắm”.

“Mỗi em
nói với anh thế”.

“Đâu
có”.

“Thật
mà. Em khác người. Sở thích của em quá tệ”.

Nàng
không nói gì, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng.

“Em bảo
này”, nàng nói. “Em có làm cho chồng hạnh phúc không?”

“Có.
Đối với anh, thế là quá đủ. Nguyên việc em đồng ý lấy anh cũng đủ khiến anh
hạnh phúc rồi”.

“Thế
ư?”

“Ừ”.

Tiếp
theo, từ bàn tay đến khuỷu tay của Mio biến mất. Thời gian còn lại rất ít.

“Chồng
nhớ giữ gìn sức khỏe”, nàng nói.

Đôi mắt
to thẫm đầy nước mắt, viền mắt chuyển sang màu hoa anh đào.

“Em chỉ
lo mỗi chuyện ấy”.

“Anh sẽ
chú ý. Anh sẽ cố gắng để khỏe hơn, dù chỉ một chút”.

“Cố lên
chồng nhé”.

“Ừ”.

“Chồng
chỉ vất vả hơn người thường chút xíu thôi. Nếu cố gắng, nhất định chồng sẽ tiến
được xa hơn”.

Ừ, em
nói đúng đấy.

Người
nàng run bần bật. Tôi cảm thấy sự chống chếnh trong các ngón tay của nàng.

Nửa bên
người phải của nàng biến mất.

Mio cố
nói với tôi.

“Ở bên
chồng rất dễ chịu… Nếu có thể, em muốn được ở bên chồng mãi mãi”.

“Ừ”.

“Em yêu
chồng. Em rất yêu chồng. Em thật may mắn vì được làm vợ của chồng…”

“Anh
cũng thế. Anh cũng…”

Nàng
mỉm cười.

Nụ cười
chỉ còn một nửa.

“Cảm ơn
chồng…”

Một
ngày nào đó chúng mình sẽ gặp lại nhau…

Lời nói
của nàng tan vào cõi hư không.

Tôi
nhìn xuống bàn tay phải của mình. Chỗ ấy chỉ còn lại một làn sương màu hoa anh
đào rất giống với nửa người của nàng. Một cơn gió thổi tới khiến làn sương biến
mất.

Chỉ còn
lại mùi hương của nàng.

Mùi
hương ấy.

Thứ
ngôn ngữ thân mật nàng dành riêng cho tôi.

Thứ
ngôn ngữ có một không hai trên thế giới.

“Mio”,
nàng nói. “Đó là tên em?”

Ừ.

Đó là
tên em.

Tên của
người vợ duy nhất anh yêu trên đời này.

Tạm
biệt nhé, Mio.

Yuji
chạy lại, thở hổn hển.

“Nhìn
con này!”

Trong
tay thằng bé là một bánh xích răng cưa nho nhỏ.

“Con
giỏi chưa! Con sẽ tặng cho mẹ. Mẹ đâu rồi ạ?”

Tôi
không nói được câu nào, cố gượng cười để ngăn những giọt nước mắt và gật đầu
trả lời thằng bé.

“Mẹ ở
đâu ạ? Chỉ cho con đi?”

Thấy
tôi không chịu mở miệng, Yuji liền chạy đi tìm.

“Mẹ ơi?
Mẹ ở đâu?”

“Mẹ ơi,
con tìm được vật báu rồi này. Con tặng mẹ đấy.”

“Mẹ ơi,
mẹ ở đâu?”

Mẹ ơi?

Mẹ ơi?



Hai hôm
sau ngày Mio ra đi, mùa mưa kết thúc. Có vẻ như nàng đã ra đi khá vội vã.

Cuộc
sống chỉ có hai bố con lại bắt đầu.

Trong
nhà, đâu đâu cũng vương vấn kỷ niệm về Mio. Kỷ niềm về người con gái đến trong
sáu tuần lễ.

“Thế
còn c