
hồng?” nàng hỏi. “Chồng có hạnh phúc không? Em có làm chồng hạnh phúc
không?”
Mỗi lần
nhớ đến câu nói đó, tôi lại gọi nàng, lúc này hẳn đã ở một tinh cầu xa xôi.
Em luôn
hỏi anh như thế. Rằng em có làm anh hạnh phúc không? Em không biết là chỉ cần
có người vợ nghĩ cho người chồng như vậy cũng đủ khiến người chồng thấy hạnh
phúc rồi.
“Chồng
thật cố gắng. Phục chồng quá.” Câu cửa miệng của em đấy.
Anh rất
buồn vì không thể nghe em nói với anh như vậy nữa. Chừng nào còn có em động
viên, anh sẽ còn cố gắng. Thậm chí anh còn đi được tên lửa lên tận sao Diêm
Vương kia. Dù em sẽ chớp chớp mắt bảo anh không được nói giỡn.
Hai bố
con tôi rất cố gắng. Yuji trở thành người bạn đồng hành tin cậy hơn hẳn, cùng
lúc thằng bé cũng người lớn hơn.
Thay vì
nằm ngửa, hai tay luôn ở trong tư thế “muôn năm” như trước thì bây giờ, Yuji đã
biết nằm sấp, tay chuyển sang tư thế chào cờ. thằng bé nhấc khuỷu tay phải lên,
áp đầu ngón tay vào thái dương. Tư thế này trông có vẻ không thoải mái lắm
nhưng Yuji lại ngủ rất ngon. Chẳng hiểu thằng bé bày tỏ sự kính trọng với ai
suốt cả đêm như thế.
Buổi
sáng, việc đầu tiên sau khi thức dậy của Yuji là đến chào bức ảnh đặt trước tủ
quần áo. Ảnh chụp hôm ở vườn thực vật. Yuji đứng giữa, tôi và Mio đứng hai bên.
Cả ba chúng tôi mỉm cười hạnh phúc với khóm hoa bách nhật trắng muốt sau lưng.
Ánh mắt ai cũng rạng ngời như thể đang nhìn vào một thế giới tuyệt đẹp chưa ai
từng thấy. Yuji rất chăm chỉ tưới nước cho chậu “công chúa Kaguya”, chưa kể
thỉnh thoảng thằng bé còn giúp tôi đổ rác.
Hai bố
con thay quần áo hàng ngày. Lúc ăn, hai bố con rất cẩn thận để không dây thức
ăn ra ngoài. Tôi cũng nhớ giũ thẳng quần áo trước khi phơi.
Tối
đến, tôi luyện chữ và tiếp tục với cuốn tiểu thuyết. Trước khi đi ngủ, tôi đọc
truyện Jim Button cho
Yuji. Cuối tuần, hai bố con vào rừng nhặt bu- lông ở nhà máy bỏ hoang.
Hàng
ngày, tôi vẫn đạp xe đến chỗ làm, vẫn nhìn những mẩu giấy nhớ gửi cho chính
mình để hoàn thành công việc ngày hôm đó. Cô Nagase không còn những cử chỉ khó
hiểu nữa. Tôi đã nhớ mặc vest đúng mùa. Nhớ cắt tóc hàng tháng. Ông giám đốc
vẫn ngủ gật bên bàn làm việc.
Bây giờ
không thể phân biệt được ông ấy với con St. Bernard nữa rồi.
Cứ như
vậy, chúng tôi dần dần trôi tới một nơi xa xôi, tách hẳn “ngày hôm ấy”.
Mio vẫn
đồng hành với chúng tôi. Nàng vẫn ở bên cạnh tôi, bên cạnh Yuji.
Mỗi khi
luyện chữ, tôi cảm thấy như nàng đang ở đằng sau tôi. Tôi ngửi thấy mùi hương
của nàng, thậm chí còn nghe được giọng nàng.
“Chồng
à”.
Mỗi lần
như thế, tôi lại ngoảnh lại.
Buổi
tối, trước khi đi ngủ, tôi lại cảm nhận được hơi ấm của nàng ở kế bên. Cảm giác
như nàng đang dụi đầu vào cổ tôi, khúc khích cười và hỏi: Đây là tư thế thích
hợp nhất phải không?
Đã có
những âm thanh của mùa thu.
Tiếng
của sâu bướm, tiếng thì thào của hoa cỏ đung đưa trong gió.
“Công
chúa Kaguya” trổ những bông hoa vàng duyên dáng, tỏa hương thơm ngọt ngào.
“Đây là
mẹ”, Yuji nói. “Mùi hương này là của mẹ mà”.
“Ừ
nhỉ”.
Nàng
luôn ở bên chúng tôi, bất kể lúc nào.
Hai bố
con đạp xe đến ga tàu điện, trên đầu là bầu trời thu trong xanh vời vợi. Từ đó,
chúng tôi sẽ lên tàu đi thăm thầy Nombre hiện đang ở thị trấn sát bờ biển cách
đây hai tiếng đi tàu.
Đó cũng
là ước nguyện của Mio. Nàng lúc nào cũng lo cho thầy Nombre.
Ở một
mình thầy có buồn không?
Có gì
bất tiện không?
Nàng
từng bảo muốn một mình đi thăm thầy nhưng sức khỏe của thầy không tốt nên kế
hoạch đã đổ bể.
Trước
khi ra đi, nàng dặn tôi “Chồng thăm thầy giúp em nhé”. Bản thân tôi cũng muốn
gặp thầy. Có bao nhiêu chuyện tôi muốn kể với thầy, về Mio, về con Pooh, về
cuốn tiểu thuyết tôi đang viết.
Tôi
quyết định sẽ đi thăm. Tuy nhiên, vừa quyết định xong thì mạch của tôi tăng
thêm hai mươi.
Thật
hết sảy!
Sự bồn
chồn, đứng ngồi không yên của phi hành gia trước chuyến bay đến sao Diêm Vương
là tâm trạng của tôi lúc này.
Đến ga
tàu điện, điều đầu tiên khiến tôi sửng sốt là cái máy bán vé tự động. Cái máy
này đã tiến hóa vượt bậc trong suốt mười năm qua. Số lượng nút bấm tăng lên gấp
đôi. Có một màn hình tinh thể lỏng, nếu không làm đúng theo trình tự có phần
hơi phức tạp thì khó lòng mua nổi vé cho trẻ con. Cái máy nhả ra cái vé tàu
mỏng dẹt như đồ chơi. Hình như tôi sẽ phải nhét vé này vào khe ở cửa soát vé tự
động.
Tôi đã
biết đến sự tồn tại của cửa soát vé tự động qua tivi. Tuy nhiên, lúc đến đứng
trước cái cửa này, tôi trở nên căng thẳng quá mức cần thiết. Sau lần đối mặt
với cái cửa xoay của khách sạn, đây là lần đầu tiên tôi bị căng thẳng đến vậy.
Cuối
cùng tôi cũng vượt được qua cửa soát vé. Tôi phải tiêu tốn khá nhiều năng lượng
cho vụ này.
Tôi nói
với Yuji.
“Bố con
mình sẽ đi tàu thường”.
“Đi tàu
nhanh sẽ nhanh hơn chứ”.
“Không