
r Allam Poe có tên tiếng Anh là "The
murders in the Rue Morgue", tạm dịch là "Án mạng ở Rue Morgue".
"Dù
đang trong mùa hè ?"
"Bọn
mình đang ở độ cao một nghìn mét."
"Và
ướt như chuột lột ?"
"Với
cái bụng lép kẹp."
"Thế
thì đúng là xác chết rồi."
"Ừ."
"Sau
đó?"
"Sau
đó?"
"Sau
đó thì thế nào? Bọn mình ấy?"
"Nhiều
lắm."
"Ví
dụ?"
"Bọn
mình đi tắm rồi ăn bánh mì."
"Vâng."
"Cả
hai cùng xem ti vi."
"Loại
phải trả tiền xu à?"
"Ừ.
Bọn mình xem chương trình dạy nấu ăn. Anh không nhớ là món gì. Hình như là món
có dùng đến xúp lơ xanh."
"Cả
hai chúng mình đã xem chương trình đó."
"Ừ.
Anh rất thích xem các chương trình dạy nấu ăn. Dù anh nấu rất dở."
"Vậy
sao."
"Ừ."
"Sau
đó."
"Sau
đó, anh gọi em sang phòng anh, bọn mình ôm nhau, rồi hôn nhau."
"Ôi
chao!"
"Làm
cả chuyện đó nữa."
"Chúng
mình cố gắng thật đấy. Rất đáng khâm phục."
"Cũng
không đến mức đó đâu."
"A,
Yuji !"
Tôi
choàng tỉnh bởi giọng nói đàn ông quen thuộc văng vẳng bên tai.
"Xem
này, ta mang quà đến cho cậu đây."
Có vẻ
như tôi ngủ dậy muộn. Tôi chui ra khỏi chăn, tay dụi mắt đi về phía bếp. Trên
bàn đã có sẵn bữa sáng, Mio đang đứng rửa gì đó bên bồn rửa.
"Chào
em."
"Chào
anh. Anh ngủ ngon không?"
"Anh
ngủ say như chết."
"Thế
à, tốt quá."
"Trời!"
Tiếng của Yuji.
"Con
lại bị lừa kìa."
"Thật
ra," tôi nói khi ngồi vào bàn ăn," khi em ốm, anh đã cố gắng chu toàn
mọi việc trong mà, nhưng mà ..."
"Anh
làm không tốt lắm", tôi nói.
"Lúc
anh quên, lúc lại không cẩn thận, có lúc lại lười vì mệt."
"Thế
nên hai bố con mới mặc quần áo bẩn và để nhà cửa thế này?"
"Ừ."
Có vẻ
Mio chưa hài lòng lắm với lời giải thích của tôi, tuy nhiên cuối cùng nàng cũng
gật đầu.
"Em
hiểu rồi. Nghĩa là kiểu gì em cũng không được ốm."
"Ừ."
"Em
đã nói thế đúng không?"
"Hả?"
"Em
đã nói là không sao đâu."
"À,
ừ."
"Vậy
thì em phải cố gắng thôi."
"Em
hết đau đầu chưa?"
"Em
ổn. Chỉ hơi đau chút thôi, giờ đỡ hơn rồi."
"Tốt
quá."
"Cảm
ơn anh."
Có
chuyện này, tôi nói.
"Chiều
nay em đi chợ cùng anh nhé?"
"Cùng
anh?"
"Anh
muốn em gặp một người."
"Em?"
Tôi gật
đầu.
"Một
người rất thân với gia đình mình. Biết đâu việc này sẽ giúp em phục hồi trí
nhớ."
"Em
thấy háo hức quá."
"Ừ."
"Đó
là thầy Nombre," Yuji nói. "Nombre .."
"Người
mà mẹ sẽ gặp chiều nay. Thầy Nombre."
"Là
thầy giáo à?"
"Ngày
xưa thôi," tôi nói. "Ngày xưa ông ấy là giáo viên tiểu học."
"Cả
con Pooh nữa."
Mio
nhìn tôi ngạc nhiên.
"Khi
nào gặp em sẽ hiểu," tôi nói.
Buổi
chiều, ba chúng tôi đến trung tâm mua sắm mua súp lơ xanh, thịt lợn muối, nấm
và kem tươi. Trên đường về, chúng tôi ghé vào công viên số 17.
Thầy
Nombre và con Pooh đã có mặt ở công viên. Tôi bảo Mio và Yuji đứng ngoài để tôi
vào trước. Trông thấy tôi, thầy Nombre liền vẫy tay.
"Chào
thầy."
"Ừ."
"Thầy
chuẩn bị tinh thần chưa ạ?"
"Rồi.
Tôi sẽ không bất ngờ đâu."
"Còn
chuyện này nữa, cô ấy đã mất hết trí nhớ."
"Cậu
có nói rồi."
"Cô
ấy cũng không biết mình chỉ là hồn ma."
"Chuyện
đó thì đương nhiên."
"Vì
vậy mà em không nhắc đến chuyện một năm trước. Em vờ như vẫn sống với cô ấy
suốt cả năm qua."
"Như
vậy là hơn. Bởi sự thật đau buồn quá."
"Vậy
nên."
"Tôi
hiểu rồi. Cậu đừng lo."
Tôi gật
đầu, quay lại vẫy tay gọi Mio và Yuji.
"Cô
ấy sắp đến đấy ạ."
Tôi thì
thầm với thầy Nombre.
"Ừ."
Mio dắt
tay Yuji đi về phía chúng tôi. Đến nơi, Yuji sán lại chơi ngay với con Pooh.
"Em
chào thầy," Mio nói.
"Chào
em. Tôi nghe nói em chẳng nhớ gì cả?"
"Vâng.
Phiền phức quá thầy ạ."
"Em
cũng không nhớ tôi là ai?"
Xin lỗi
thầy, Mio nói.
"Em
biết thầy là thầy Nombre. Nhưng em không nhớ được."
Thầy
Nombre mỉm cười.
"Đến
chồng em còn chẳng nhớ, nếu em nhớ được tôi thì sẽ có vấn đề mất."
"Vâng."
Tôi có
cảm giác rất lạ khi nhìn Mio và thầy Nombre trò chuyện. Dường như nàng vẫn hiện
hữu trên thế giới này. Tôi đã ngỡ mình nằm mơ khi chỉ mỗi tôi và Yuji trông
thấy nàng. Nhưng không phải.
Nàng
đang ở đây.
Thầy
Nombre và Mio đang nhắc lại chuyện lần đầu hai người gặp nhau.
"Em
tết tóc hai bên. Mặc tạp dề, tay xách bịch túi ni lông đi chợ."
"Cũng
tại đây ạ ?"
"Ừ.
Vợ chồng em hồi ấy nhìn như học sinh cấp III. Giờ trông em vẫn trẻ lắm."
Hai em
rất hạnh phúc.
Thầy
Nombre nói.