Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Em Sẽ Đến Cùng Cơn Mưa

Em Sẽ Đến Cùng Cơn Mưa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323225

Bình chọn: 8.00/10/322 lượt.

ng thể tiến thêm bước nào nữa kể từ mùa xuân năm mười chín tuổi.

Hình
ảnh em nhìn từ phía sau mới hồi nào vẫn còn trong tầm với của anh, thế mà giờ
đã xa xôi quá.

Cuộc
sống của em dường như rất vui, Nhiều cái tên lạ xuất hiện trong thư em. Những
câu chuyện em hồn nhiên kể cho anh giúp anh hình dung dễ dàng rằng anh chàng
này đang thích em. Em đang xa anh để dần tiến tới người khác.

Poco
poco.

Anh tự
nhủ rằng như thế sẽ tốt hơn.

Chẳng
phải đây là điều anh mong muốn hay sao?

Đúng
thế, anh tự trả lời.

Cho
nên, một hôm, anh viết cho em.

Vì lý
do bất khả kháng, tớ e rằng không thể viết thư cho cậu nữa.

Xin lỗi
cậu.

Tạm
biệt.

Sau đó
thư của em vẫn đến.

Em
không hỏi anh về “Lý do bất khả kháng”. Chỉ có điều, thư của em đến thưa hơn và
chuyện của em cũng được kể bằng giọng giữ ý hơn.

Vào thứ
Năm của tuần thứ ba của tháng Tám, đột nhiên em tìm tới chỗ làm thêm của anh.

“Cậu
khỏe không?” em hỏi.

“Mình
khỏe.”

“Trông
cậu có vẻ gầy đi.”

“Ừ. Có
thể.”

Em giờ
đã là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Tóc em dài. Gương mặt trang điểm nhẹ. Quần
áo rất người lớn, thanh lịch. Em giống như một người lớn thanh lịch vậy,

Anh
chẳng còn biết gì nữa. Anh muốn òa khóc vì nhớ em, vì yêu em, thậm chí còn muốn
khóc hơn nữa vì hoang mang bối rối.

Nhưng
người khóc trước lại là em.

Rất bất
ngờ.

Tớ xin
lỗi. Em dùng ngón trỏ để lau nước mắt, chớp chớp hai hàng mi rồi cười bông đùa.

“Chẳng
hiểu sao tớ lại khóc? Chắc tại lâu lắm mới gặp cậu.”

“À, ừ.”

Mãi anh
mới nói được câu đấy.

“Tớ đến
đột ngột thế này có làm phiền cậu không?”

Anh lắc
đầu.

Em lại
xin lỗi anh tiếp.

“Bởi
nếu cứ để thế này...”

“Công
việc ở câu lạc bộ thẩm mỹ vui không?”

Anh cố tình
chuyển đề tài.

“Có.
Rất vui. So với thể dục nhịp điệu thì việc này lại có niềm vui khác.”

“Tốt
quá.”

“Còn
Aio, chuyện học hành sao rồi?”

Có thể
em đã hỏi chuyện mẹ anh hoặc tại em thấy lạ vì anh đi làm vào ban ngày thế này.
Trước đây, ngày nào anh cũng đến trường từ sáng để tập chạy, dù hôm đó có giờ
học hay không.

“Tớ bỏ
rồi.” anh trả lời thành thật.

“Tại
sao?” em ngạc nhiên hỏi.

“Vì tớ
có nhiều việc phải làm.” anh nói dối.

“Việc
phải làm là đi làm thêm?”

“Không.”

Sau khi
trấn tĩnh lại, anh chuyển sang đóng vai con người kia của anh.

“Tớ có
rất nhiều kế hoạch, rất nhiều.”

“Rất
nhiều?”

“Ừ.”

Thế mà
tớ không biết...

Em nói,
mặt buồn thiu.

Anh
chẳng có kế hoạch nào cả, Ngay cả việc trồng cà chua cũng chưa nằm trong kế
hoạch của anh, Nhưng anh không thể nói cho em sự thật.

“Có thể
tớ sẽ rời khỏi thị trấn này.”

“Cậu đi
xa à?”

“Có
thể.”

“Ra
nước ngoài?”

Anh
nhún vai, kiểu như muốn nói “Cũng chẳng biết”.

“Vì vậy
mà cậu không viết thư cho tớ nữa?”

Anh gật
đầu ba lần bằng một cử chỉ rất giả tạo. Anh diễn kịch theo kiểu rập khuôn, nếu
bình tĩnh, em sẽ nhận ra ngay vẻ thiếu tự nhiên trong cử chỉ của anh.

“Xin
lỗi cậu.”

Anh
nói, cũng tự cảm thấy đó là câu nói lạnh lùng. Tớ không thích cậu, nhưng tớ cảm
thấy có trách nhiệm, Vì vậy, tớ xin lỗi.

“Nhưng
tớ vẫn đọc hết thư của Enokida. Cảm ơn cậu.”

“Ừ.”

Có vẻ
như em hối hận vì đã đến đây. Dù vây, em vẫn lấy hết can đảm ngẩng đầu lên nhìn
anh.

“Chúng
ta,” em nói, “Sau này... vào một ngày nào đó...”

Em nhả
từng chữ một và nhìn anh bằng đôi mắt buồn bã.

“Gặp
lại được nhau thì vui nhỉ. Khi họp lớp chẳng hạn. Lúc đấy cả hai đã có gia
đình.”

Anh vẫn
nhớ ánh mắt em lúc ấy. Ánh mắt khẩn khoản như chờ đợi điều gì đó.

Em chờ
đợi một sự thật. Sự thật khác với những gì em vừa được nghe.

Nhưng
anh đã phớt lờ lời khẩn khoản của em.

“Chúc
cậu hạnh phúc. Vì cậu đã giúp đỡ tớ rất nhiều, Enokida.”

“Hạnh
phúc của tớ...”

Cố gắng
lắm em thốt ra được câu này. Em mím chặt môi.

Sau này
anh có dịp hỏi em. Rằng lúc đấy em định nói gì.

Em trả
lời:

“Hạnh
phúc của tớ là làm vợ cậu.”

Nhưng
tất nhiên là em đã không thể nói ra điều này.

“Thôi
chào cậu nhé,” anh nói, “Tớ phải làm việc.”

“Ừ.”

“Cậu
giữ gìn sức khỏe.”

“Ừ.”

Anh
quay trở lại cửa hàng, để mặc em đang đứng bên ngoài.

Dường
như đang nói với anh: Thế hả?

Lẽ ra
anh và em sẽ không gặp lại nhau, mỗi người sẽ có cuộc sống riêng. Mối quan hệ
của chúng mình sẽ được điều chỉnh lại. Em sống cuộc đời phù hợp với em. Còn
anh, anh có một cuộc đời lặng lẽ, phù hợp với anh ở phía trước. Lẽ ra là thế.

Có lẽ
chúng ta đã chia tay vào thời điểm phù hợp. Em có thể bắt đầu một tình yêu mới
mà không bị vướng bận quá khứ. Em không có gì phải áy náy hay mặc cảm.