
lần như vậy thì em nín thinh. Chúng mình cứ ngồi mãi ở bậc cầu thang bê tông mà
chẳng nói với nhau câu gì.
Chúng
mình ngồi dưới bóng râm của mái vòm sân vận động. Bọn trẻ con đang đạp xe quanh
sân.
Anh
biết là em đang kìm nén để khỏi bật khóc. Em cúi xuống, mím chặt môi, để lộ
chiếc răng khểnh.
Anh lại
buông tiếng thở dài. Bản thân anh cũng không ngờ mình làm được đến mức ấy.
Nhưng anh đã làm được.
“Về
nhé?” anh hỏi.
Em gật
đầu mà không ngẩng lên.
Chưa
được một tiếng đồng hồ. Giống như lúc đến, anh lại chở em ngồi đằng sau, phóng
xe về phía nhà ga.
Em
không nói câu gì.
Lúc đến
ga anh hỏi.
“Tớ
không đưa cậu về có sao không?”
“Không
sao đâu!” em nói. “Nhà tớ ngay đây thôi.”
“Vậy
hả?”
Chỉ cần
anh cứ thế đi là mọi việc sẽ hoàn hảo. Nhưng anh lại không về được. Anh vẫn cần
em. Vẫn muốn được bên em. Vẫn muốn được ở bên em. Vẫn hy vọng em sẽ không thay
đổi dù anh đã tỏ ra khó chịu, thờ ơ với em.
Con
người anh đầy mâu thuẫn. Anh bị phân chia thành hai nửa rạch ròi bởi cái kiểu
“tiền hậu bất nhất” này. Vì yêu em nên anh muốn xa em, vì yêu em nên anh muốn
có được em.
Chúng
mình cứ im lặng đứng ở cửa ga.
“Bao
giờ tớ có thể gặp câu?”
Chắc
chắn em đang rất lo. Đây là lần đầu tiên em hỏi về lần hẹn tiếp theo.
“Tớ
không biết,” anh trả lời. “Tớ còn bận nhiều việc.”
“Vậy
sao?”
“Ừ.”
Anh
ngẩng lên nhìn bầu trời mùa hạ trong xanh để tránh ánh mắt của em.
“Tớ sẽ
viết thư cho cậu.”
Em lấy
hết can đảm nói với anh.
Thư là
trung tâm vũ trụ của chúng mình. Nếu như chuyện này cũng bị từ chối thì sợi dây
tình cảm giữa hai chúng ta sẽ hao mòn dần, em sẽ không còn chỗ bấu víu.
Lẽ ra
anh nên từ chối. Anh không xứng đáng với em. Một người tốt bụng, có sức khỏe,
mạnh mẽ sẽ xứng đáng với em hơn anh.
Nhưng...
“Tớ sẽ
đợi,” anh nói. “Tớ đợi.”
Anh có
thể nói được gì hơn?
“Em đã
không biết gì cả.”
Vai Mio
khẽ rung lên dưới vòng tay tôi.
“Cũng
không nhận ra điều gì.”
“Anh đã
mong thế.”
“Giá
như anh nói cho em. Chắc chắn em sẽ...”
“Em là
một người nghiêm túc,” tôi cắt ngang lời Mio.
“Em có
thể hy sinh cả cuộc đời cho một người như anh chỉ vì tính trách nhiệm của em.”
“Chuyện
đó thì...”
“Anh
hiểu. Rằng không chỉ vì trách nhiệm. Anh hiểu dù có cho em biết về những vấn đề
của anh thì em cũng vẫn sẽ yêu anh như trước.”
“Em vẫn
luôn yêu anh.”
“Ừ.
Nhưng lúc đó anh nghĩ thật không phải khi bắt em gắng bó với cuộc đời chẳng mấy
sáng sủa của anh. Chỉ yêu thôi không có nghĩa là hạnh phúc.”
“Làm gì
có chuyện đó. Chúng mình yêu nhau, và việc chúng mình sẽ yêu nhau đến trọn đời
thì không thể gọi là hạnh phúc ư?
“Đúng
vậy. Nhưng hồi ấy anh chưa nghĩ được như thế. Anh cho rằng hạnh phúc là thứ
hiện hữu ở trước mắt.”
“Vậy
sao?”
Thật là
buồn, Mio nói.
“Hạnh
phúc đâu phải là thứ để cân đo đong đếm.”
“Ừ.”
Giờ thì
anh đã hiểu.
Sau khi
sống với em sáu năm. Sau khi mất hết những tháng ngày ấy.
“Anh im
lặng bước ra khỏi cuộc đời em. Không ồn ào, rất lặng lẽ. Nhẹ nhàng. Như cũng
nước mưa dưới ánh mặt trời. Lặng lẽ bốc hơi. Anh đã muốn như thế.”
Việc
trao đổi thư với em tiếp tục diễn ra.
Như
thường lệ em kể mấy chuyện thường nhật, tầm phào, anh viết thư hồi đáp. Anh trì
hoãn việc viết thư trả lời em. Trước đây là một tuần thì bây giờ là mười ngày
rồi hai tuần.
Anh sẽ
biến mất, từng chút một.
Nếu là
Yuji, thằng bé sẽ nói:
Poco
poco.
Mùa
đông, em về thăm nhà, anh viện lý do để tránh gặp em. Để rồi buổi trưa, anh nằm
dài trên giường nghĩ về em. Anh đọc đi đọc lại thư em, tưởng tượng ra khuôn mặt
em qua từng nét chữ.
Sức
khỏe anh hồi này rất xấu. Anh đã đến một vài bệnh viện nhưng không tìm được bác
sĩ nào có thể khiến anh trở lại được như xưa.
Hồi
đầu, anh vẫn nuôi chút hy vọng. Rằng chuyện này sẽ không kéo dài. Anh đã nghĩ
thế.
Nhưng
cùng với thời gian, niềm hy vọng dần dần tàn lụi. Thay vào đó, “Sự tuyệt vọng”
là người bạn xấu tính nhất.
Thứ
khiến anh đau đớn nhất không phải là những cơn đau anh đang hứng chịu mà là
tương lai gắn liền với cơn đau này.
Anh
muốn gặp em.
Muốn
được ở bên em.
Nhưng
anh phải kiềm chế.
Nửa năm
như vậy trôi qua.
Em tốt
nghiệp cao đẳng, như anh đã nói, em bắt đầu làm giáo viên dạy nhảy ở câu lạc bộ
thể dục thẩm mỹ. Anh nghỉ học, đi làm thêm ở một cửa hàng tiện dụng gần nhà.
Anh cố gắng để dần dần mở rộng bán kính thế giới của anh.
Những
thay đổi trong thư của em bắt đầu xuất hiện trong thời gian này. Giờ em đã ra
trường đi làm, nên chuyện này là lẽ đương nhiên, dù vậy thì anh vẫn cảm thấy
hơi buồn vì em không còn là người anh biết nữa.
Em vẫn
tiến lên phía trước.
Còn anh
khô