
xa nổi hai trăm mét, sau đó
anh đã cố gắng để kéo dài khoảng cách này. Lúc anh bắt đầu uống loại thuốc có
tác dụng với căn bệnh của anh, có thời điểm anh đi được khá xa, tuy nhiên bây
giờ bán kính tối đa là một trăm ki-lô-mét.
Nói vậy
chứ cũng chẳng có phương tiện nào giúp anh đi được xa thế.
Anh
không đi được tàu điện, không đi được xe buýt. Máy bay, tàu ngầm, tàu vũ trụ
cũng không. Ngay cả trò Startours trong công viên Disneyland anh cũng không đi
nổi. Anh không lên được quá tầng hai mươi cũng không thể xuống dưới lòng đất.
Không thể vào rạp chiếu phim, không thể xem kịch, không thể nghe hòa nhạc.
Do mắc
chứng lo lắng thái quá nên bất cứ chuyện gì, anh cũng cảm thấy bất an hơn mức
cần thiết. Dưới mắt anh, chính những người thản nhiên sống giữa thế giới đầy
rẫy nguy hiểm này mới là có vấn đề.
Con
người chỉ cần ngừng thở là sẽ chết, ấy thế mà họ bất cần đến mức không bận tâm
gì tới việc họ đang thở.
Mỗi
ngày có hàng trăm người chết vì tai nạn giao thông, họ cứ nghĩ mình là ngoại
lệ, thản nhiên đi ra khỏi nhà, thật chẳng khác gì đang tự sát. Ngay cả việc họ
không chịu dắt tay con lúc đi ngoài đường cũng là hành động thật nông nổi, khó
tha thứ.
Nói vậy
thôi nhưng anh không giống mấy gã say xỉn cứ nghĩ tòa nhà sẽ đổ nếu không có gã
dang tay ra đỡ.
“Vậy
ư?”
“Tất
nhiên.”
“Thế
hả?”
“Em
không nghĩ thế à?”
Mà
thôi, Anh thừa nhận mình phản ứng hơi thái quá. Đó là tại mấy trò quái quỷ của
chất hóa học kia.
Anh
đang sống với đủ các loại bệnh tật như vậy.
Anh có
học tiếp nhưng chưa kịp lên năm thứ ba thì buộc phải nộp đơn xin nghỉ. Nhờ
thuốc có tác dụng, hành vi của anh ít bị hạn chế hơn, tuy nhiên anh biết đó chỉ
là tạm thời. Vì thuốc sẽ nhờn và giảm công hiệu nhanh chóng. Mỗi lần bị nhờn
thuốc, anh lại đổi sang thuốc mới, nhưng rồi anh quyết định không uống thuốc
nữa. Các chất hóa học đưa từ bên ngoài vào khiến các cơ quan nội tạng có chức
năng phân giải, thanh lọc phải chịu thêm gánh nặng. Chúng nhanh chóng lên tiếng
đầu hàng vì vốn dĩ chúng chẳng phải đồ xịn gì cho cam.
Chẳng
bao lâu sau thì hè tới.
Hồi
đấy, anh di chuyển bằng chiếc xe Scooter 125 phân khối. Anh có bằng lái xe máy
hạng trung bình từ năm mười bảy tuổi. Anh hẹn hò em trước cửa ga ở thị trấn nhà
em.
Lúc ấy,
anh đã phải đấu tranh giữa một bên là mong muốn có được em và một bên là ý nghĩ
cho rằng cần phải tránh xa em. Có thể thái độ ngập ngừng của anh đã khiến em
hoang mang.
Anh chở
em bằng chiếc Scooter yên liền đến công viên gần đó. Đây là lần đầu tiên em
ngồi sau xe gắn máy nên em cứ bám chặt lấy anh. Lúc đến công viên, lưng anh và
ngực em đều ướt đẫm mồ hôi. Đoạn này nghe có vẻ hấp dẫn nhưng thú thật là anh
chẳng nhớ lúc đấy mình cảm thấy thế nào. Chắc chắn là anh chẳng có tâm trạng
nào để nghĩ tới chuyện kia.
Bọn
mình ngồi ở bậc ở bậc thang của sân vận động trong công viên.
Đúng
một năm trước, tại đường chạy này, anh đã lập kỉ lục mới trong một giải đấu
truyền thống. Số người chạy nhanh hơn anh trên cả nước đã giảm xuống mức hai
con số dự định trong năm tới, con số này sẽ giảm xuống còn một con số.
Thế mà
giờ mới đi bộ năm phút, anh đã thở không ra hơi.
Thật
hết sẩy!
Anh cố
thờ ơ với em. Anh không phải là người có thể lừa dối bản thân đến mức tỏ ra
lạnh lùng với em được. Cố đến mấy, anh cũng chỉ làm được việc là cố tình trì
hoãn trả lời em, nói thật nhỏ và không nhìn thẳng vào em.
Em nhận
ra ngay thái độ khác thường của anh. Nhưng em không thể hỏi anh lý do tại sao.
Dần dà, em không nói gì nữa mà chỉ cúi đầu nhìn xuống dưới.
Phải
rời xa em.
Nếu có
thể, anh mong chính em là người sẽ rời bỏ anh. Chẳng hạn, em sẽ yêu một người
khác. Như thế, em sẽ nhanh chóng quên anh hơn.
Không
vấn đề gì hết.
Anh sẽ
sống một mình.
Không,
thực ra thì anh sống thế nào được một mình. Anh sẽ sống lặng lẽ dưới vòng tay
của bố mẹ.
Thỉnh
thoảng anh sẽ nhớ đến em, tự rằng em đang làm gì giờ này. Cứ thế, theo năm
tháng, anh sẽ già đi cùng với lũ cà chua ngoài vườn đang ngày một lớn.
Anh đã
nghĩ thế.
Vì vậy,
hôm nay sẽ phải là ngày cuối cùng.
Anh tỏ
thái độ chán nản khi ở bên em. Anh cố tình thở dài, cố tình để em thấy anh xem
đồng hồ, thỉnh thoảng khi em gợi chuyện anh lại miễn cưỡng tỏ ra là có quan
tâm.
“Ở ký
túc xá của tớ, có bạn gái này lạ lắm.”
“Ồ?”
“Ừ.”
Em ấp
úng. Bởi giọng anh nghe miễn cưỡng quá.
“Lạ thế
nào?”
“À, bạn
ấy muốn trở thành phi hành gia.”
“Hả?”
“Cho
nên,” em lại ấp úng.
“Cho nên
làm sao?”
“Tối
nào bạn ấy cũng đánh răng cả tiếng đồng hồ.”
“Tại
sao?”
“Vì sâu
răng không trở thành phi hành gia được.”
“Sợ
nhỉ.”
Chúng
mình nói chuyện kiểu như vậy.
Tiếp
theo là im lặng, thở dài và xem đồng hồ.
Anh
đúng là một gã khó chịu.
Sau vài