
“Vậy...”
thầy Nombre nói, “Mio trông thế nào?”
Thầy
lúng túng huơ tay để diễn đạt ý muốn nói. Hình như thầy muốn hỏi Mio có chân
không.
“Trông
như bình thường ạ,” tôi nói. “Giống hệt như Mio ngày xưa. Từ ngoại hình, tính
cách, giọng nói cho đến mùi hương. Chỉ có điều là nàng không còn trí nhớ.”
“Ra là
vậy,” thầy Nombre thở phào nhẹ nhõm.
“Thầy
gặp Mio nhé?”
Thầy
khẽ gật đầu mấy cái. Cử chỉ này không khác mấy so với lúc thầy run lẩy bẩy
nhưng tôi chắc chắn đó là cử chỉ xác nhận đồng ý.
“Vậy
thì,” tôi nói, “hẹn thầy ngày mai tại công viên số 17.”
“Thời
gian vẫn như mọi khi ?”
“Vâng.
Em sẽ đưa Mio đến.”
“Được
rồi. Tôi vẫn ngồi ở cái ghế mọi khi thôi.”
“Vâng
ạ.”
Tôi
chào tạm biệt thầy Nombre và con Pooh rồi leo lên xe, đạp về nhà.
Liệu có
đúng đắn không khi cảm thấy ham muốn với người vợ giờ chỉ còn là hồn ma?
Vấn đề
này cũng đòi hỏi có sự tương tác. Nghĩa là, sở dĩ tôi có ham muốn là vì nàng
khiến tôi như vậy. Dù chỉ còn là hồn ma nhưng nàng có một cơ thể rất khỏe khoắn
và gợi cảm. Cũng giống như chất hóa học kia, đó là một thông điệp không lời
dành cho cánh đàn ông chúng tôi.
“Anh
nhìn đây. Em lớn thế này rồi cơ mà. Em có thể sinh con cho anh bất cứ lúc nào.”
Bộ ngực
đầy đặn cùng bờ eo thon lên tiếng. Cặp hông căng tròn thì bảo: “Hãy để em!”
Nhưng
nàng là hồn ma.
Hồn ma
không sinh con.
Nếu vậy
thì sao nàng lại gợi cảm đến thế?
Tôi
đang uống cốc nước vừa rót ra thì thấy Mio, lúc này đã tắm xong, đang lau người
cho Yuji.
Ở căn
hộ này, chỗ cạnh bồn tắm vừa là nhà vệ sinh vừa là chỗ thay quần áo. Tuy có rèm
che bằng ni lông nhưng tấm rèm này chưa bao giờ được kéo xuống. Vì vậy, từ chỗ
tôi có thể nhìn hai mẹ con rất rõ.
Mio
hoàn toàn hớ hênh, không mặc gì trên người, đang lau người cho Yuji.
Lâu lắm
rồi tôi mới trông thấy cơ thể nàng. Tôi nhớ là nàng khá mảnh mai, tuy nhiên lúc
này có thể thấy là bầu ngực nhỏ của nàng đang khẽ đung đưa khi nàng cúi người
xuống. Hông của nàng cũng rất nở nang, thật không hổ danh là cựu giáo viên dạy
nhảy. “Hãy để em!” hông của nàng nói với tôi.
Ký ức
hạnh phúc hiện về. Những ký ức mềm mại, ấm nóng.
Tôi
nuốt ực ngụm nước ngậm trong miệng.
Mio
ngẩng lên nhìn tôi.
Không
chút bối rối, nàng từ từ kéo khăn tắm lên để che người. Nàng chăm chú nhìn tôi
khiến tôi phải mỉm cười ngượng ngịu, quay mặt đi chỗ khác.
Lát
sau, nàng bảo.
“Anh
chịu khó đợi nhé.”
“Hả?”
“Em vẫn
chưa chuẩn bị tinh thần cho chuyện ấy. Em biết em là vợ anh nhưng riêng chuyện
này thì...
“A,
chuyện đó hả?”
“Vâng,
chuyện đó.”
“Em
đừng lo. Điều em muốn là điều anh muốn. Nếu em không muốn thì anh cũng không
muốn đâu.”
“Thật
không?”
“Thật.”
“Nhưng
mà,” nàng nói, “anh nhìn em ban nãy như thể là anh đang muốn vậy?”
“À, xin
lỗi em nhé. Đó chỉ là phản ứng của anh khi nhớ lại thôi.”
“Nhớ
lại?”
“Anh
nhớ lại những kỷ niệm mềm mại, ấm nóng trước kia.”
Câu
trước tôi nói dối, còn câu sau thì tôi nói thật.
“Vậy
à?” Ánh mắt nàng mơ màng.
“Chúng
mình, về chuyện ấy...” nàng ngập ngừng rồi nói liền một hơi. “Chúng mình hòa
hợp chứ?”
“Chuyện
đó thì khỏi phải nói.”
“Thế
hả?”
“Khỏi
nói luôn.”
Mùa
đông năm ấy, chúng mình gặp nhau vào thứ Hai đầu tiên sau kỳ nghỉ năm mới.
Lần hẹn
hò thứ hai.
“Ba
tháng mới gặp nhau nhỉ?”
Ngồi
phía bên kia bàn, Mio nói. Yuji đang chăm chú theo dõi chương trình dạy tiếng Ý
trên ti vi. Thằng bé rất thích cô hướng dẫn viên của chương trình.
“Nhưng
chúng mình trao đổi rất nhiều thư,” tôi nói.
“Giống
như hàng ngày bọn mình vẫn nói chuyện với qua cánh cửa vậy. Do đó, hôm gặp em,
anh mang tâm trạng của một người vừa mở tung được cánh cửa đó. Anh luôn có cảm
giác là em ở ngay cạnh anh.”
“Abbiamo
metà metà!”
Tiếng
Yuji hét lớn.
“Gì
vậy?”
“Nghĩa
là chúng ta chia đôi nhé.”
“À, ra
vậy.”
Điểm
hẹn lần này vẫn là sân ga.
Lần
trước, anh đến trước năm phút mà đã thấy em rồi nên lần này anh đến trước hẳn
mười lăm phút. Sau khi chắc chắn rằng em chưa tới, anh lấy từ túi thể thao hiệu
Frank Shorter ra một cuốn truyện và bắt đầu đọc. Đó là cuốn Những
yêu nữ của thần Titan[1'> của
Kurt Vonnegur (hồi đấy ông vẫn đề chữ Junior ở cuối tên). Anh đọc cuốn này ba
lần rồi. Hai lần trước anh đều khóc khi đọc đến đoạn cuối. Lần này anh cũng
chảy nước mắt. Anh khóc vì Malachi Constant.
[1'>
Tên gốc là ‘The sirens of Titan’.
“Aio
ơi?”
Anh ngẩng
lên thì thấy em.
“Cậu
khóc à?” em hỏi.
“Ừ.”
“Có
chuyện gì buồn à?”
Anh
chìa quyển sách ra cho em xem. Bìa quyển sách vẽ một hình con chó chỉ còn là bộ
xương đang bị tròng dây qua cổ dắt đi.
“Cậu
buồn vì quy