Duck hunt
Đất Rừng Phương Nam

Đất Rừng Phương Nam

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323422

Bình chọn: 9.00/10/342 lượt.

chuyến bè. Thịt cá sấu bé trên ấy trắng lắm, lại giòn,
mùi thơm ngon như thịt gà, bán cũng rẻ. Mình lâu lâu mới bắt được một con, cốt
lấy tấm da, chứ thịt bán chẳng đặng mấy đồng tiền... Tranh nhau không lại với
giá thịt cá sấu trên Biển Hồ chở xuống, nhiều lúc thua, buồn cũng chẳng thiết
nữa.

Ông
già bịt khăn đỏ bưng tô rượu lên uống một hớp, đưa mu bàn tay quệt ngang mép,
khà một tiếng sửa giọng:

- Bọn
chúng tôi ở đây không câu vịt mồi. Nhưng cũng tốn kém đấy. Vì câu đèn mà! Lại
phải trầm mình dưới nước, neo người cả đêm. Nhưng bắt được con nào là đáng tiền
con nấy, anh Hai ạ! Chỉ lo cái thời buổi khó khăn, ba thằng giặc Pháp khốn kiếp
nó có chịu để yên cho người ta làm ăn đâu!

Người
đàn ông đầu trọc cao lêu nghêu rướn cổ lên như con kỳ đà, hỏi tía nuôi tôi:

- Anh
Hai có quyết ở lại đây với bọn tôi không? Tại ngã ba Bàn Cùi, gần năm nay cá
sấu biển về nhiều lắm. Có con to gần bằng chiếc ghe lườn. Nhờ đất đai âm trạch,
cho anh Hai trúng mươi chuyến câu thì lo gì chẳng kiếm được cái vốn kha khá!

Tía
nuôi tôi còn giọng phân vân:

- Bỏ
nghề cũng lâu... Tôi e nhát tay!

Ông
già bịt khăn đỏ tức thời cầm chai rượu giơ lên:

- Sông
lạ đãi người câu mới. Anh em chúng tôi sẽ tiếp giúp cho mượn đồ nghề. Anh Hai
khứng chứ?

Tía
nuôi tôi đưa mắt nhìn sang má nuôi tôi. Má nuôi tôi chỉ nói cách lơ lửng:

- Cái
đó tùy ông!

Tía
nuôi tôi cầm chai rót một nhểu rượu vào lòng bàn tay to lớn của mình, chìa ra
giữa bàn. Ba bàn tay của ba người phường săn cá sấu lần lượt đập lên nghe
bách... bách... Thế là tía nuôi tôi đã nhập phường rồi đó.

*
* *

Chiếc
thuyền to đang cưỡi sóng tiến vào mỗi lúc một gần bãi. Tía nuôi tôi mình trần,
quấn khố, miệng ngậm cái tẩu dài quăn queo, khói thuốc lá từ trong nõ tẩu cứ
phùn phụt bay tạt về phía sau. Ông già Tư bịt khăn đỏ cũng mình trần, vận chiếc
xà-rông đen, đứng trước mũi thuyền cạnh tía nuôi tôi. Càng vào gần đến bãi, ông
già Tư càng huơ tay huơ chân, tỏ vẻ rất đắc chí. Người đàn ông đầu trọc cao lêu
nghêu thì đứng chèo sau lái. Trên chót ngọn sào dài cắm vào một lỗ cột chèo, có
buộc lá cờ đỏ hình đuôi nheo bay lất phất.

- Được
con cá sấu khá to, bà con ơi!

Ông
già bắt tay lên mồm gọi vọng vào xóm nhà trên bờ. Những người lố nhố đứng trên
bờ và đám trẻ con phường chài đang chơi xếp vỏ ốc cạnh mấy người đàn bà vá lưới
vụt reo lên, rối rít chạy xuống bãi.

- Sửa soạn chia thịt nghe, bà con!

- Đã kiếm được rượu chưa, mà toan chia thịt!

Vài người xắn quần lên tận bẹn, chạy tất tả
ra ngoài mé nước. Mấy người đàn bà vá lưới cũng buông gai buông nhợ bỏ đấy,
chạy ùa ra bãi. Chiếc thuyền trườn mũi lên bãi cát, để lại những đám bọt sóng
trắng nháo nhào chạy lùi ra sau lái. Người trên thuyền chưa kịp quăng dây xuống
thì bọn con nít đã trèo phốc lên be rồi. Ôi chao, con cá sấu to quá! Mình dài
có tới hơn năm mét. Chỗ quãng bụng giữa, ước chừng một vòng rưỡi tay người lớn
ôm mới giáp. Cái mõm dài sọc, đầy răng chơm chởm của nó đã bị khớp chặt lại
bằng một sợi dây thép. Hơn hai tháng nay, riêng tía nuôi tôi đã bắt được mười
hai con rồi. Thường thì da cá sấu màu xanh rêu pha bùn mốc, dưới lườn bụng hơi
trắng, khắp mình trên mọc gai, có chỗ vằn hoa lốm đốm. Con cá sấu này, màu da
xám ngoét như da cây bần, gai lưng mọc chừng ba đốt tay, trông rất dễ sợ. Cái
đuôi dài - bộ phận khỏe nhất của con vật kinh khủng dùng để tấn công đã bị cắt
gân, trói xếp vào một bên mạn sườn. Bốn chân cũng bị thít chặt vào cái đuôi
hoàn toàn mất tác dụng ấy. Con cá sấu hung tợn nằm im như chết giữa lòng
thuyền.

Mọi người xúm lại, dùng đòn buộc dây da trâu
khiêng con cá sấu vừa đánh được, đưa lên bãi. Phải có đến mười hai người đàn
ông lực lưỡng mới khiêng nổi nó và đưa vào tới bờ. Má nuôi tôi cũng đi theo tốp
người khiêng. Những người đàn bà lăng xăng ngã giá mua nguyên cả con cá sấu cứ
bám sát bên má nuôi tôi. Mấy chị phụ nữ tre trẻ trong xóm cũng xoắn theo chân
má nuôi tôi, người nào người nấy đều sẵn sàng dao rổ, chia phần thịt mang đi
bán. Thằng Cò dắt con chó đi mua rượu về, thấy bố còn ngồi trong bóng thuyền
dựa bãi với các ông bạn phường săn bèn chạy vù đến vứt phịch chai rượu xuống
cát rồi quày quả chạy đuổi theo đám người nhốn nháo đằng kia.

- Khi tôi phóng mũi lao trúng con cá sấu này,
thì tôi nghe đằng xa nước động dữ dội. Chắc còn một con nữa to hơn. Nhất định
là sấu cặp!

Tía nuôi tôi nói xong, còn tặc lưỡi mấy tiếng
ra bộ tiếc rẻ lắm. Ông già Tư ghé vào tai tía nuôi tôi:

- Sắp hết mỡ rồi! Không biết tìm đâu ra bây
giờ?

Tôi rất sợ cái "đèn nghề" của tía
nuôi tôi. Người ta đồn rằng: đèn ấy đốt bằng mỡ người. Cá sấu bắt hơi đèn từ xa
lắm. Nó rất thèm thứ mỡ cháy này. Hễ ngửi mùi là nó bơi tìm đến tức khắc. Theo
như lời ông già Tư, thì những tay phù thủy giang hồ người Mã Lai vượt vịnh Thái
Lan đưa thứ mỡ ấy sang bán. Giá rất đắt! Tôi nghĩ: Mỡ nào mà không cấu tạo chủ
yếu bằng thành phần chất béo? Mỡ lợn không được à? Tạ