
dài dòng rắc rối . Cô ta chẳng phải đẹp hơn cô, đủ điều kiện hơn cô gấp vạn lần sao ?
Hừ ! Bị so sánh thua sút, tự ái dâng trào, Tịnh Nghi hất mặt lên cãi lại :
- Tôi công nhận mình nghèo hơn cô ta thật, chứ không công nhận mình xấu hơn cô ta đâu.
- Hả ? - Hữu Bằng lại bật cười, gã gật đầu - Ừ, thì cô đẹp, nhưng sắc đẹp của cô cũng như hàng vạn cô gái khác không bao giờ làm động lòng được
tôi đâu . Tin đi - Ngưng một chút gã hỏi - Sao hả ? Đồng ý chứ ?
Muốn gật đầu vì mức lương hấp dẫn, nhưng Tịnh Nghi vẫn còn nghe nghi ngại :
- Vậy thì anh nói đi . Tại sao lúc nãy lại lật lọng, hại tôi điêu đứng chứ ?
- Ừ thì … Đưa tay gãi tóc, Hữu Bằng khẽ ngập ngừng . Thật tình anh chẳng
muốn hại cô, cũng không nghĩ là mọi việc lại diễn ra tồi tệ thế.
Hồi sáng thức dậy, vừa chải răng, anh còn vừa lảm nhảm lại mấy câu trong
kịch bản . Chỉ đến khi bước xuống thang lầu mới giật mình hoảng hốt .
Trời ! Không ngờ ba lại mời khách đông đảo thế . Vậy mà mấy bửa nay anh
cứ định ninh, cứ ngỡ ông sẽ theo ý mình, tổ chức tiệc đính hôn gọn nhẹ
trong phạm vi gia đình thân tộc.
Làm sao bây giờ ? Hữu Bằng nghe
run sợ anh không đủ trơ trẻn và bản lĩnh diễn kịck trước từng ấy người
đâu . Làm sao anh có thể tự nhận mình là kẻ sở khanh, phụ tình, phụ
nghĩa trước từng ấy người . Họ toàn là khách hàng quan trọng, là bạn bè, là bậc trưởng thượng mà anh tôn kính . Mặt mũi nào … Trong khi rối rắm, Hữu Bằng chỉ kịp nghĩ ra một cách thôi, là chối biến đi tất cả, coi như mình không hề quen biết Tịnh Nghi . Dù vẫn biết rằng dùng cách ấy thì
hơi ác, hơi bất công với Tịnh Nghi, nhưng … hiện tại còn cách nào hơn
cách ấy . Cô bất quá chỉ là một cô gái giao hàng bình thường không tên
tuổi, không danh tiếng, quê một chút chẳng sao . Bù lại … cô sẽ được anh trả thêm ba triệu sau khi sự việc giải quyết xong.
Hữu Bằng
không ngờ đến lòng dự ái quá lớn của Tịnh Nghi, càng không ngờ đến cách
giải quyết hợp tình, hợp lý đầy tính nhân bản của ba và nội . Họ đã
không giận dữ, không xấu hổ trước thái độ trác táng của anh, cũng như
không hề quan tâm đến hoàn cảnh xuất thân nghèo khó của Tịnh Nghi . Họ
chỉ nghĩ đến đứa cháu đích tôn, đến giọt máu của mình nằm trong bụng
Tịnh Nghi thôi.
Trời ơi ! Sao mà anh ngu ngốc quá ! Sao anh không chịu hiểu rằng … đứa cháu chính là nỗi khát khao, là hạnh phúc của nội
và ba đã mong đợi bao ngày.
Và cũng chính từ thái độ chào đón của họ đã giúp Hữu Bằng nghĩ ra cách chọn Tịnh Nghi là cô vợ hờ, làm bình
phong giúp anh kéo dài thời độc thân đến vô thời hạn.
Chỉ cần mỗi tháng bỏ ra năm triệu, anh có thể ung dung không phải lo lắng gì cả .
Một khi đã có Tịnh Nghi cùng đứa con giả trong bụng của cô, anh không
cần phải sợ phải lo đối phó với ba và nội . Họ sẽ không còn giận dỗi,
bắt buộc anh cưới vợ ngày một ngày hai nữa.
Giọng nói chân thành, ánh mắt sáng trong của Hữu Bằng đã khiến Tịnh Nghi cảm thấy an tâm .
Tin lời anh là thật … cô thôi không giận dỗi, vui vẻ nhận lời làm cô vợ
hờ của anh vô thời hạn . Tuy vẫn biết chuyện này để lọt ra ngoài, đời
của mình kể như xong . Không một chàng trai nào dám cưới cô làm vợ, cũng như không có ai sẽ tin vào sự trong sáng của cô vớI Hữu Bằng.
Nhưng … vì mẹ, vì em, Tịnh Nghi quyết hy sinh tất cả . Trọn kiếp này ở vậy
không lấy chồng cũng được mà . Chồng có gì quan trọng mà cô phải lo lắng chứ ? Miên man trong sự suy nghĩ, Tịnh Nghi ngủ quên lúc nào không
biết.
Cô đã ngủ một giấc dài … có lẽ là lâu lắm . Và cô sẽ chẳng
giật mình thức dậy đâu, nếu không bất ngờ bị một vật gì đó thật nặng đập mạnh xuống người mình, rồi thêm một cái gì thật nặng mùi phủ lên mặt
mũi cô nghe khăm khẳm.
ng tay hất tung cái vật nặng mùi ra khỏi
mũi mình, Tịnh Nghi nhìn thấy ngay dáng một người đàn ông to tướng . Dù
gã quay lưng lại, cô cũng nhanh chóng nhận ra Hưu Bằng . Gã chồng hờ của cô đang làm gì thế nhỉ ?
Ồ ! Gã đang thay quần áo . Và rất vô
duyên, rất không ý tứ ném vung vãi áo quần lên người cô . Cái vật nặng
đập mạnh xuống bụng cô lúc nãy là chiếc quần Jean, còn cái miếng có mùi
khó chịu kia không gì khác hơn là chiếc áo sơ- mi của gã.
Hừ !
Chưa kịp bất bình, Tịnh Nghi đã xanh máu mặt . Hữu Bằng quên mất sự hiện diện của cô rồi sao, mà … cởi hết quần áo ra vậy . Cả chiếc quần lót
nhỏ xíu kia … cũng toan cởi nốt không chừa … - Á … á … - Sợ gã sẽ cởi
luôn mảnh vải cuối cùng, bày ra hình dạng nguyên thủy của mình, Tịnh
Nghi vội kêu lên - Dừng lại ! dừng lại đi !
Hả ! Giật bắn người
lên, Hữu Bằng quay nhanh người lại rồi sững người ra chết điếng . Liêu
trai chí dị chăng ? Bổng nhiên trên giừơng ngủ của anh xuất hiện một con hồ ly tinh đầu tóc bờm xờm vậy ? Nửa người được chiếc khăn của anh đắp
kín, nửa người đang ngồi nhỏm dậy, đôi mắt trợn trừng nhìn anh như quái
vật.
À ! Bây giờ mới giật mình chợt nhớ, Hữu Bằng chụp chiếc khăn treo trên giá quấn nhanh vào bụng mình, cũng như hoàn hồn kịp tỉnh nhớ
ra . Hôm nay là ngày Tịnh Nghi đến nhà anh