Chàng Trai Không Biết Yêu

Chàng Trai Không Biết Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323954

Bình chọn: 8.5.00/10/395 lượt.

br/>- Con không chịu đâu.

- Tịnh Nghi ! Đừng vậy cháu. – Nhẹ vuốt tay cô, bà Thanh dịu dàng :

- Nội biết, cháu hãy còn giận Hữu Bằng nhiều lắm, nhưng tại nó nhất thời
nông nổi . Nó không phải kẻ bạc tình phụ nghĩa, chẳng qua … lỡ với cháu
rồi, nó sợ bị bà và ba của nó la nên mới từ chối đứa con trong bụng cháu . Giờ hiểu ra, cháu cũng đã chịu trở lại đây rồi, lẽ nào còn giận dỗi,
còn đòi ngủ riêng như vậy … Tội nghiệp nó lắm cháu à !

Nghe bà
thuyết một hơi dài, Tịnh Nghi chỉ còn biết kêu trời trong bụng . Cô có
giận Hữu Bằng đâu ? Càng không phải vợ Hữu Bằng, làm sao ngủ chung cho
được.

Chẳng thể kể bà nghe rằng mình và Hữu Bằng là một cặp chồng hờ, vợ tạm, rằng sự hiện diện của mình trong nhà này là do Hữu Bằng bỏ
tiền mua lấy . Tịnh Nghi chỉ còn một cách, nàng quyết định bước vào
phòng Hữu Bằng ngủ đở, đợi gả về …bàn tiếp.

Chà ! Nếu như hôm nào Tịnh Nghi đã phải ngỡ ngàng trước sự giàu có lộng lẫy của toà biệt thự
thì giờ đây … cô càng ngỡ ngàng, ngạc nhiên hơn trước sự gọn gàng, ngăn
nắp của một căn phòng quá đầy đủ tiện nghi sang trọng.

Không thể
tin đây là phòng của một gã trai độc thân chưa vợ . Tịnh Nghi không hiểu nổi, sao mọi thứ ở đây lại ngay ngắn, phẳng phiu đến thế . Từ chiếc gối nằm, tấm drap, nệm đến những chồng hồ sơ, những chiếc đĩa nhạc, thậm
chí có đôi dép xốp đi lại trong nhà, tất cả đều được đặt gọn gàng đúng
trật tự theo ý chủ nhân . Chẳng bù cho cô … ngủ dậy mùng mền, gối chiếu
đều bị vo nùi vo cục, nhồi vào một góc cho có lệ . Chà! Để xếp được
chiếc mền vuông vức thế này chắc là tốn nhiều công sức lắm.

Hữu
Bằng chu đáo quá, trong phòng anh không thiếu bất cứ thứ gì . Đồ trang
trí nội thất toàn bằng gỗ cao cấp, bóng ngời, đẹp không tin nổi . Đi một vòng sờ mó tất cả những vật dụng có thể chạm tay vào, Tịnh Nghi bổng
cảm thấy buồn buồn . Giá có thể một lần đưa mẹ đến đây, cho mẹ được cuộc sống giữa những tiện nghi cao cấp này, để mẹ được biết thế nào là nệm
lò xo, là máy lạnh . Ôi ! sao mà cô bất lực đến dường này. Ngồi thừ
xuống mép giường, Tịnh Nghi nghe thích thú trước sự đàn hồi của chiếc
nệm lò xo cao cấp . Không nén nổi lòng, cô nhoài người nằm xuống . Ôi !
Tuyệt làm sao ! Êm dịu quá . Thật khác hẳn với lúc cô ngủ ở nhà trên
chiếc giường ọp ẹp.

Lăn một vòng rồi hai vòng trên chiếc giường
gỗ quý trang trí đẹp như giường của một vị vua, Tịnh Nghi miệng cười
sảng khoái . Thầm hỏi từ đâu rơi xuống tay mình một cơ hội bằng vàng như thế.

Nhớ hôm đó, để cho cô ăn xong một bụng no căng, Hữu Bằng mới từ tốn lặp lại lời đề nghị :

- Tịnh Nghi ! Theo cô thì tôi phải trả bao nhiêu một tháng thì cô mới chịu nhận lời làm vợ của tôi ?

- Hả ?

Trái nho Mỹ mắc nghẹn giữa lưng chừng cổ . Tịnh Nghi nghe giận run người .
Thật không ngờ Hữu Bằng coi thường cô quá . Tự tiện ngã giá với cô như
một con điếm trên đường.

Cũng tại mày, ham ăn quá, để người ta
xem rẻ . Giận mình không thể moi trả những thứ đã nuốt vào , Tịnh Nghi
bật khóc trong hối hận :

- Sao vậy ? - Hữu Bằng ngơ ngác - Sao lại khóc ? Ăn no chưa hả ?

- No no cái gì ? - Tịnh Nghi oà lên nức nở - Khinh người quá lắm, dám tự
tiện ngã giá với tôi như vậy, anh xem tôi là hạn người gì ?

- Hả ?

Chưng hửng một giây rồi chợt hiểu ra, Hữu Bằng vội lắc đầu.

- Không . Cô hiểu lầm . Tôi không hề có ý xem thường, cũng không muốn ngã giá mua vui . Tôi chỉ cần cô đóng kịch, đến ở đây làm vợ hờ gạt nội và
ba của tôi thôi.

- Vợ hờ ?

Những giọt nước mắt thôi tuôn chảy, Tịnh Nghi ngơ ngác . Hữu Bằng gật đầu :

- Phải rồi . Vợ trên danh nghĩa vậy thôi . Nếu cô đồng ý, tôi sẽ trả cho cô một tháng năm triệu.

Năm triệu đồng một tháng . Tịnh Nghi ngỡ tai mình bị ù đi . Có thật Hữu
Bằng sẽ trả cô một tháng năm triệu tiền lương cho một công việc dễ như
trở bàn tay ấy.

Chao ôi ! Trong một giây, bao tương lai xán lạn
hiện ra đầy trước mặt Tịnh Nghi . Với số tiền năm triệu ấy, cô sẽ làm
được nhiều việc lắm . Đầu tiên là tạm sửa lại căn nhà tranh dột nát, đưa mẹ đến bệnh viện điều trị sẽ thong thả hơn sẽ dành dụm mua cho Nhật Hà
một chiếc xe gắn máy . Em chắc sẽ mừng lắm, sẽ hoan hô vạn tuế bà chị
này hết cở, rồi … - Sao hả ? Đồng ý không mà cười có vẻ vui mừng vậy ?

Giọng Hữu Bằng vang lớn, Tịnh Nghi giật mình thoát cơn suy tưởng . Thẹn thùng vì đã biểu lộ sự hân hoan lên nét mặt, Tịnh Nghi nhẹ lắc đầu :

- Tôi không nhận lời đâu.

- Sao thế ? - Hữu Bằng lo sợ.

Tịnh Nghi cắn nhẹ môi :

- Vì anh là kẻ hay lật lọng, nói chẳng giữ lời . Lúc nãy, suýt tí đã hại
tôi chết tươi rồI . Biết đâu lần này, khi tôi mắc mưu rồi anh sẽ quên,
sẽ lật lọng, sẽ bảo tôi là vợ thật.

- Cái gì ? Xem cô là vợ thật ! Ôi … - Hữu Bằng bật lên cười lớn - Tịnh Nghi ! Cô đánh giá mình hơi cao rồi đấy . Nhờ cô, chẳng qua vì tôi không muốn bị ba và nội ép buộc phải cưới vợ thôi . Nếu muốn vợ, tôi thà cưới quách Kim Tuyết lúc nãy cho
xong cần gì phải


Polaroid