
vô tội ,
cháu không thể phá bỏ nó một cách oan uổng như vậy được.
- Phải
đó . - Tịnh Nghi vừa há mồm, chưa kịp nói đã bị Ông Thái nói chen vào
Đdừng giận dỗi . Thay mặt Hữu Bằng, ta xin lỗi cháu . Hãy ở lại với
chúng ta và sanh đứa con ra.
Sanh đứa con ra ? Đặt vội tay xuống bụng mình, Tịnh Nghi lắc đầu nguây nguẩy :
- Ồ ! Không... không được đâu... cháu làm sao mà sanh được...
- Sao không được ? - Bà Thanh lại nắm tay cô , hạ giọng chân thành - Đừng lo... Bà không để cháu mang tiếng chửa hoang đâu . Cháu và đứa bé kia
sẽ có một danh phận rõ ràng.
- Không phải vậy . - Tịnh Nghi lắc đầu sợ hãi - Sự thật... cháu... không hề có con với Hữu Bằng . Lúc nãy... chẳng qua là...
Đdừng giận dỗi như con nít nữa . - Nãy giờ im lặng lắng nghe cuộc đối thoại
của mọi người , Hữu Bằng chợt chen vào - Nội và ba tôi đã bảo thế thì cô cứ ở lại đi . Đứa con đó dù sao cũng của tôi , cô đâu thế phá bỏ một
cách dễ dàng như vậy được.
- Hả ?
Lùi nhanh về sau một bước , mắt Tịnh Nghi mở trợn tròn kinh hãi.
Gã Hữu Bằng này muốn giở trò gì nhỉ ? Lúc nãy không chịu nhận, giờ lại bảo đứa con này của gã ? Trả thù cô chuyện vừa rồi ư ? Không... không thể
mắc lừa gã được . Phải nhanh chóng hạ màn tiết lộ sự thật cho nội và ba
của gã biết đi thôi.
- Tịnh Nghi... - Bà nội lại kêu lên vui vẻ - Hữu Bằng nó biết lỗi , chịu nhận đứa con rồi , cháu cũng nên cho nó một cơ hội đi thôi.
- Không phải đâu... - Tịnh Nghi chỉ biết lắc đầu - Xin bà và bác đừng tin lời gã . Sự thật... con và gã... chẳng có quan hệ gì, cũng không có đứa con nào... Chẳng qua...
- Tính em xưa
nay vẫn vậy , cứng đầu và ngoan cố quá . - Bước lên một bước, quàng tay
sang cổ Tịnh Nghi, Hữu Bằng cắt ngang lời - Khi giận là lập tức bảo anh
chẳng là gì cả . Ba và nội hãy yên tâm . Con sẽ khuyên cô ấy.
-
Con liệu lời năn nỉ đấy . - Ông Thái trừng đôi mắt - Tịnh Nghi mà rời
khỏi nhà này thì ta cũng không xem con là con của ta đâu.
Gật đầu đồng tình lời con , bà Thanh nháy mắt ra hiệu với con Sen rồi cùng lui gót . Cả gian ph`ong rộng chỉ còn lại hai người :
- Anh muốn giở trò gì nữa hả ? Sao bỗng dưng giở quẻ giữa chừng ?
Mọi người chưa kịp khuất sau dãy hành lang , Tịnh Nghi đã vùng lên hét lớn.
- Im ! Im nào... - Bịt vội lấy miệng Tịnh Nghi, Hữu Bằng kéo cô vào một góc vắng, thì thào :
- Đừng nói lớn . Chuyện lúc nãy coi như tôi quấy, xin lỗi cô.
- Một lời xin lỗi suông chẳng giải quyết được gì đâu . - Gạt mạnh tay Hữu Bằng ra khỏi người mình, Tịnh Nghi trừng mắt - Nhưng thôi , chuyện ai
phải , ai quấy tôi không cần bàn tới nữa . Mau mở cửa cho tôi về...
chuyện giữa tôi và anh đã kết thúc rồi, đừng làm phiền tôi nữa.
- E không kết thúc được đâu . - Thở ra một hơi dài , Hữu Bằng châm cho
mình một điếu xì gà - Cô không nghe ba và nội tôi vừa nói gì ư ? Nếu cô
bỏ đi, tôi cũng sẽ bị họ từ luôn đó.
- Vậy anh còn muốn bắt tôi làm gì nữa ? - Tịnh Nghi quắc đôi mắt sáng.
- Chẳng có gì . - Hữu Bằng từ tốn - Nghe lời họ, ở lại đây làm vợ của tôi và sanh cho họ một đứa cháu thật tròn, thật trắng.
- Tôi không giỡn với anh đâu.
Tịnh Nghi hét to giận dữ . Hữu Bằng chớp mắt :
- Thì tôi có giỡn với cô đâu , chuyện nghiêm túc thật sự đấy .Nhưng thôi, lại đây ăn cái đã . Cô đói bụng rồi phải không ?
- Không.
Chiếc má ph`inh to ,cùng lúc cái bụng kêu to một tiếng dài phủ nhận. Đáng
kiếp! Tịnh Nghi xấu hổ tự mắng min`h . Cái tật tham lam không bỏ . Hễ
nghe nói đến ăn là nước miếng tuôn tràn như đồ chết đói. Mà đói thật ,
chiều giờ cô đã ăn gì đâu chứ ?
- Thôi, đừng chối nữa . - Hữu Bằng cười xòa , sảng khoái - Hãy ăn một bửa phủ phê đi, thức ăn ê hề ra đó.
Theo hướng tay chỉ của Hữu Bằng .Tịnh Nghi nhìn thấy một kệ dài bày đầy
những thức ăn đặc sản , dành để đãi khách dự lễ đính hôn đấy mà . Chưa
ai chạm món nào nên trông thật đẹp, thật ngon mắt.
Nước miếng lại ứa ra , Tịnh Nghi cố nuốt vào một cách nhẹ nhàng , nhưng Hữu Bằng vẫn
trông thấy . Gã cười cười, lấy một cái dĩi không trao cho cô :
- Tự chọn thức ăn đi . Miễn phí, không phải mất tiền đâu mà sợ.
- Sợ gì chứ ?
Không kềm nổi cơn thèm ăn, Tịnh Nghi giật mạnh chiếc dĩa trên tay gã, tiến
thẳng đến kệ để thức ăn . Không khách sáo, cô chọn ngay một con tôm càng nướng thật to , thật thơm ngon.
- Thử thưởng thức món này xem -
Hữu Bằng lại đem đến cho cô một diã dầy - Bào ngư nấu dầu hào đấy . Món
đặc sản ngon nhất của nhà hàng "Thiên Thanh" đấy.
Hừ ! Lườm Hữu
Bằng một cái rồi không nói không rằng , Tịnh Nghi kéo hết mấy dĩa thức
ăn về phía mình, nhai ngấu nghiến. Ngon thật . Đúng là chủ nhân nhà hàng đãi có khác , toàn đặc sản cao cấp... Ngu gì không ăn một bụng đầy , no nê chứ ?
- Sao cơ ? Con phải ngủ chung phòng với Hữu Bằng à ?
Thấy ông Thái và bà Thanh mở cửa phòng Hữu Bằng đẩy mình vào, Tịnh Nghi kêu lên hốt hoảng :
<