
h trong chiếc giỏ da đeo bên người ra , cô hét lớn :
- Tôi
không đặt điều , không vu khống cho Hữu Bằng . Rõ ràng anh ấy có quan hệ tình cảm với tôi... những tấm hình này sẽ làm chứng cho tôi.
Hơn năm mưoi tấm ảnh chụp cảnh Hữu Bằng và cô âu yếm yêu nhau được chuyền
tay khắp các vị khách mời . Nét mặt ông Thái lập tức giãn ra . Thật lạ , khi sự thật được chứng minh con mình hư đốn, ông chẳng những không
buồn, còn lộ vẻ mừng hớn hở.
- Đúng rồi . - Ông gật đầu thừa nhận rồi quay sang nhìn Tịnh Nghi, dịu dàng nói :
- Cháu đừng sợ , cứ đứng đây . Mọi việc sẽ được giải quyết ổn thỏa thôi . Hữu Bằng ! Con nói gì nói , sự thật rành rành này.
- Con... - Cầm lấy xấp ảnh từ tay cha, Hữu Bằng nhẹ nhún vai một cái nói
cất giọng tỉnh như không - Con không chối đã quan hệ tình cảm với cô
ta... Nhưng... làm sao biết được đứa con trong bụng cô ả là của con kia
chứ.
Bốp !
Hữu Bằng chưa nói dứt lời , Tịnh Nghi đã thấy
bàn tay mình vung mạnh tát vào mặt gã . Khốn kiếp ! Hại cô điêu đứng còn chưa đủ, gã còn ngang nhiên chà đạp lên danh dự của cô . Mà sự thật ,
cô chẳng mang thai, cũng chẳng yêu thương gì hắn cả nhưng không phải vì
thế mà gã được quyền lăng nhục cô là hạng gái chẳng đàng hòng, tình cảm
lăng nhăng, đã muốn chối bỏ đứa con trong kịch bản . Vì sao thế ? Tịnh
Nghi thầm đoán : Có lẽ lúc đầu ngỡ cô dâu xấu như ma lem, gã sợ nên mới
viết kịch bản nhờ cô đóng . Không ngờ đến giờ chót, thấy cô dâu đẹp như
tiên , nên đổi ý...
Hừ ! không dễ dàng thế đâu . Tịnh Nghi này
chẳng phải tay mơ để ngươi có thể ngang nhiên vùi dập, hại ta điêu đứng ư ? Đừng hòng, người điêu đứng sẽ là ngươi đó . Hôm nay, Tịnh Nghi này
quyết phát tan buổi lễ đính hôn của ngươi . Không chỉ để mọi người
nguyền rủa ngươi, mà cả cô vợ chưa cưới kia cũng sẽ phải ghê tởm, khinh
khi ngươi trọn kiếp . Một tên đạo đức giả , sở khanh.
- Tịnh Nghi ! Sao cô dám đánh tôi ?
Phút sững sờ chợt mất , Hữu Bằng giận dữ giằn mạnh tay Tịnh Nghi, hét lớn.
- Chẳng những đánh anh, mà tôi còn giết anh chết nữa kìa . - Rít lời qua
hai hàm răng nghiến chặt, mắ tTịnh Nghi long lanh tia lửa căm thù - Đồ
đàn ông đốn mạt, hèn hạ, dám làm không dám nhận . Hứ ! Được lắm . Đứa
con này không phải của anh chứ gì ? Đừng ân hận khi tôi phá bỏ nó đi .
Vĩnh biệt.
Mắng xong một hơi dài , Tịnh Nghi bỏ đi một nước, thầm khen mình sao khôn quá đã tìm được cách thoát thân.
- Khoan đã cháu...
Nhưng sự đời chẳng giản đơn như Tịnh Nghi lầm tưởng. Đi chưa đầy mười bước đã nghe bên tai giọng một người đàn bà gọi lớn :
- Đừng giận dữ thế, không có lợi cho thai nhi đâu . Chuyện đâu còn đó
mà... Lại chuyện gì nữa đây trời ? Tịnh Nghi sững người , không chớp mắt nhìn vào người đàn bà đối diện . Trên dưới bảy mươi bà trông phúc hậu
và sang trọng trong chiếc áo dài bằng nhung mày tím thẫm.
- Vào đây cháu.
Nhẹ nắm tay Tịnh Nghi, bà dịu dàng dắt cô trở vào nhà . Đến trước mặt Hữu Bằng bà trừng mắt, cất giọng nghiêm trang :
- Ở đời, đừng đối xử tuyệt tình thế , cháu ạ . Nội đã dạy cháu bao lần, làm người phải có nhân , có hậu.
- Nội à ! Sự thật...
Nhăn mày, nhăn trán , Hữu Bằng chưa nói hết câu đã bị Ông Thành, ba của cô dâu nói chen vào :
- Hừ ! Tôi thật không ngờ cậu trông bảnh bao , đẹp đẽ vậy mà... tâm hồn
độc ác và đê tiện quá . May mà tôi kịp nhìn ra mặt thật của cậu, không
thì đã gả lầm con gái cho cậu rồi. Kim Tuyết ! Về thôi con. Cuộc hôn
nhân này, từ nay xin đừng ai nhắc đến trước mặt tôi nữa.
Nói
xong, không chờ Hữu Bằng kịp có phản ứng gì ,ông nắm tay cô dâu lôi
nhanh ra cửa , mặc cho cô ta cứ ngoái đầu nhìn lại , đôi mắt đỏ hoe nửa
như lưu luyến, nửa nhìn oán hờn, căm hận kẻ bạc tình.
Một đoàn người khá đông cũng lục tục theo ông bỏ về, mặc cho Hữu Bằng hết lời cất tiếng thanh minh :
- Mình về đây , chúc cậu giải quyết êm thấm việc này . Nhớ... đừng tuyệt tình quá nhé.
- Xin lỗi nhé , Hữu Bằng . Hành động của cháu quả là khó chấp nhận được.
Tiếp đến đám đông cũng tạ từ ra về cả . Tuy miệng vẫn nói những câu niềm nở, nhưng qua nét mặt của họ, Tịnh Nghi nhìn thấy rõ sự bất bình, khinh bỉ
cho hành động của Hữu Bằng. Điều đó làm cô thấy hài lòng . Phải vậy chứ . Tịnh Nghi này đâu phải kẻ dễ bị ăn hiếp , dễ bị gạt lừa phản phé.
Mọi người đã về hết cả rồi . Bây giờ trong đại sảnh chỉ còn lại năm người : Cô , Hữu Bằng, ông Thái, người giúp việc và người đàn bà mà gã kêu bằng bà nội . Cả không gian lặng ngắt như tờ , có thể nghe rõ được tiếng máy lạnh rì rì chạy.
- Thôi, cháu cũng về đây.
Một phút trôi
qua, chợt nhớ ra mình chẳng còn việc gì để làm ở đây , Tịnh Nghi vội tìm cách đánh bài chuồn. Hữu Bằng hẳn là đang giận lắm , không mau biến đi , gã sẽ cho cô một trận nên thân đó.
- Khoan đã cháu . - Nhưng bà
Thanh đã kịp nắm tay giữ cô ở lại - Bà biết Hữu Bằng đã xúc phạm cháu,
đã làm cháu giận, nhưng... cháy hãy nghĩ lại đi, đứa bé kia