
thể đi được đâu, vì mùi máu tanh nồng kia lại ực lên rồi.
Tư Tồn tới nhà vệ sinh rửa mặt để ổn định lại tâm trạng. Tới lúc cô quay
về, Mặc Trì đã không còn nằm trên giường nữa. Trong phòng bệnh có một
phòng vệ sinh nho nhỏ, từ đó phát ra những tiếng nôn thắt lòng. Tim Tư
Tồn đập thình thịch, cô chạy vào thì nhìn thấy Mặc Trì đang quỳ một chân xuống đất, chúi đầu vào bồn vệ sinh, nôn không biết trời đất là gì. Cô
vội chạy tới đỡ anh dậy, đột nhiên những vệt máu màu đỏ trong bồn vệ
sinh khiến cô phải kêu lên thất kinh.
Tư Tồn đứng trong văn phòng của bác sỹ, nghe bác sỹ nghiêm khắc mắng mỏ: “Cỏ chăm sóc bệnh nhân
kiểu gì thế? Tôi đã bảo anh ta không được ăn đồ cay cơ mà. Bây giờ dạ
dày của anh ta lại bị kích thích rồi, vết thương vừa mới lành chưa lâu
giờ lại xuất huyết. Mai còn ra viện gì nữa? Bây giờ tiếp tục nằm viện
quan sát ba ngày!”
Tư Tồn cảm thấy lo lắng vô cùng. Buổi trưa quả thực Mặc Trì có ăn cơm và thịt, nhưng bệnh tình của anh đã hồi phục
được hơn nửa, tại sao lại đột nhiên tái phát?
Bác sỹ bực tức nói: “Tôi đã dặn là không được ăn nhanh, ăn nhiều. Một bữa anh ta ăn bao
nhiêu thứ như thế, lại còn là đồ vừa cay vừa dầu mỡ”.
Tư Tồn giật mình: “Đồ cay ư?” Đây là đại kỵ của người đau dạ dày, Mặc Trì làm sao mà không biết được chứ?
Bác sỹ tức giận tới mức gần như đã quát lên: “Bao nhiêu bệnh nhân còn đang
chờ xếp hàng nhập viện kia kìa. Loại người nhà như cồ không xứng chăm
sóc bệnh nhân. Anh ta phải kiêng cái gì thì cỗ lại cho anh ta ăn đúng
thứ đó. Cô cố ý đấy à?” Bác sỹ bực mình quá, không còn khống chế được
lời nói.
Tư Tồn cảm thấy vô cùng đau đầu. Cô đã nhận thấy hôm nay Mặc Trì có gì đó rất lạ, đột nhiên anh biến thành đứa bé không hiểu
chuyện, nhìn thấy đồ ăn là ăn bán sống bán chết. Anh ấy đâu phải người
ham ăn? Thì ra anh cô" ý làm mình bị bệnh. Con người này thật sự không
muốn sống nữa mà!
Tư Tồn không để ý đến bác sỹ nói gì nữa, cô
chạy như bay về phía phòng bệnh. Mặc Trì đang nằm ngủ trong yên lặng,
khuôn mặt anh hoàn toàn không có nét gì của một người bị bệnh tật giày
vò, lại còn có nét bình tĩnh tươi vui.
Đôi mắt Tư Tồn cay xè. Vì
muốn giữ cô lại, anh thật sự đã đánh bạc với cả tính mạng của mình. Vì
muốn giữ cô thêm một hai ngày, anh phải dùng cách đó để hành hạ mình,
liệu có đáng không?
Trong giấc mơ, Mặc Trì phát ra một tiếng ú ớ
gì đó như đang trả lời cô. Thật ra không chỉ dạ dày của anh không chịu
nổi mà cả thân thể của anh cũng rã rời lắm rồi. Mặc Trì ngủ rất say, đến cả cơn đau cũng không khiến anh tỉnh giấc. Trái tim Tư Tồn cảm thấy đau đớn, cô không trở về chỗ chiếc giường gấp để ngủ nữa mà cô lôi chiếc
ghế nhỏ ra, ngồi bên giường và nắm lấy tay anh.
Mặc Trì được như ý muốn. Bệnh dạ dày của anh tái phát nên phải nằm viện thêm hai ngày nữa. Anh quay lại thời kỳ chỉ được ăn bột ngó sen. Sau khi ngón trò của anh
bị lật tẩy, bữa nào Tư Tồn cũng theo dôi thức ăn của anh, để anh không
thể bày thêm được trò gì nữa. Mặt mày Mặc Trì nhăn nhó. Tư Tồn nói:
“Đáng lẽ anh đã khỏi rồi nhưng chính anh lại hành hạ mình làm bệnh tái
phát. Bây giờ anh định thế nào nữa đây?”
Mặc Trì trả lời cô: “Ai bảo em là hành hạ, anh thấy thoải mái lắm”.
Tư Tồn bỗng dưng nhớ ra điều gì đó. Cô lấy ra từ vali một chiếc bình thủy
tinh nhỏ rất tinh xảo, bên trong có đủ loại kẹo nhiều màu sắc. Cô lấy
một viên đưa cho anh: “Anh thấy nhạt mồm phải không? Cái này không kích
thích dạ dày đâu, mỗi bữa em sẽ cho anh ăn một viên”.
Cô giống
như đang dỗ dành một đứa trẻ khiến Mặc Trì không nhịn nổi mà bật cười.
Anh cũng giống y như đứa trẻ, bóc vỏ kẹo rồi cho vào miệng ngậm. Kẹo hoa quả vừa ngọt vừa thanh khiến anh nhỏ nước miếng thèm thuồng.
Tư
Tồn đột nhiên nói: “Anh đừng có cười. Hồi ở Mỹ, ba em đã từng thử áp
dụng phương pháp điều trị bằng Trung y. Thuốc đắng ba em không chịu
uống, em nói với ông ấy, uống thuốc xong sẽ được ăn kẹo. Vừa nghe thấy
có kẹo ăn, ba em chịu uống thuốc liền”.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động nhắc tới Lý Thiệu Đường. Viên kẹo trong miệng Mặc Trì bỗng trở nên đắng ngắt.
Tư Tồn lại rất thản nhiên, cô nói: “Mặc Trì, anh còn nhớ không, lúc em sắp đi, anh đã nói với em, hãy đến Mỹ làm tròn đạo hiếu rồi quay về. Sau
khi đến Mỹ rồi, em mới biết làm tròn đạo hiếu quả là việc cực kỳ gian
nan. Ba em không thể ngồi máy bay thêm lần nào nữa nên em chỉ có thể ở
lại Mỹ chăm sóc ông ấy. Ngày em có thể rời đi chính là ngày ba qua đời.
Bất kể thế nào, ông ấy vẫn là người thân duy nhất của em nên em không
thể để ông ấy chết. Sáu năm qua, tất cả những việc em đã làm đều chỉ có
một mục đích đó là kéo dài cuộc sống của ba. Em cũng biết đây là một mâu thuẫn vì ông ấy sống càng lâu, thời gian chúng ta chia ly sẽ càng dài
nhưng em lại không thể để ông ấy chết. Em đưa ba tới điều trị ở những
bệnh viện tốt nhất, về sau ông đã hồi phục lại một phần khả năng ngôn
ngữ và có thể giao tiếp một cách khó khăn. Ba khuyên em học tiếp đại
học, cho em tham gia vào hoạt động quản lý c