
n chưa hồi phục, ăn thịt dê gì chứ, về mà ăn bột ngó sen ấy”.
“Anh không ăn được nhưng em có thể ăn mà. Bữa trưa có lèo tèo vài cọng rau,
em cũng không động đũa, bây giờ chắc chắn đã đói rồi. Nói về thịt dê
nhúng ở khu này thì chỉ có ở Đông Lai Thuận là ngon nhất”.
Nghe
Mặc Trì nói thế, Tư Tồn thật sự đã cảm thấy đói. Mặc Trì nói tiếp: “Anh
sẽ gọi thịt dê nhúng cho em, còn anh ăn rau cải nhúng”.
Nhìn anh
nói với giọng điệu đáng thương như vậy, Tư Tồn đành đồng ý: “Nào thì đi
ăn. Nhưng hôm nay anh không được ăn thêm thịt nữa đâu”.
Bây giờ
đã quá giờ ăn trưa nên trong cửa hàng Đông Lai Thuận chỉ còn vài người
khách. Nhân viên phục vụ với đồng phục áo trắng, mũ trắng nhanh chóng
bưng tới bàn của họ một nồi lẩu lớn. Mặc Trì gọi thịt, tỏi đường, bách
diệp, cải trắng, miến, đậu phụ đông, còn đặc biệt dặn dò nhân viên phục
vụ làm thịt dê phải hai đĩa.
Tư Tồn ngăn anh lại: “Anh gọi nhiều thế làm gì? Một đĩa thịt với một đĩa rau là đủ rồi. Em sẽ ăn thịt còn anh ăn rau”.
Mặc Trì không để ý đến lời cô nói, anh vẫy tay xua nhân viên phục vụ đi: “Mang nhanh lên giúp tôi, chúng tôi đều đói lắm rồi”.
Nồi lẩu nhanh chóng sôi sùng sục. Món ăn lần lượt được mang lên đầy đủ. Quả nhiên Tư Tồn đã rất đói, cô không thể chờ lâu hơn nữa mà vội vã trút
hết thức ăn vào nồi lẩu. Trong giây lát, cô vót hết thịt vào đĩa mình,
còn bên đĩa của Mặc Trì chỉ lơ thơ vài sợi rau với mấy sợi miến.
Mặc Trì đang định động đũa thì Tư Tồn ngăn anh lại: “Đợi nguội một chút rồi hãy ăn”. Sau đó cô sung sướng cắm đầu vào ăn phần của mình.
Rau
trong đĩa của Mặc Trì vẫn còn bốc hơi nóng nên anh không vội ăn, ngược
lại anh còn cười với Tư Tồn: “Em ăn từ từ thôi, có ai ăn tranh của em
đâu”. Anh vừa nói vừa đưa tay giúp cô lau nước tương còn dính trên mép.
Tư Tồn ăn rất ngon miệng khiến con sâu đói trong người Mặc Trì bị đánh
thức. Anh ăn hết chỗ rau trong đĩa của mình rồi vớt thêm vào đĩa mấy
miếng đậu phụ, vài gắp miến, lại thêm mấy miếng thịt... Sau đó anh chan
nước tương lên, quả nhiên vị tươi ngon không lời nào tả xiết. Mặc Trì
còn bóc thêm một nhánh tỏi đường. Anh chia cho Tư Tồn một nhánh, còn
mình giữ lại một nhánh.
“Anh ăn chầm chậm thôi”. Tư Tồn chú ý tới mọi cử động của anh nên lớn tiếng kêu lên khiến đám nhân viên trong cửa hàng giật mình.
Mặc Trì nhai xong miếng tỏi đường liền dừng lại
nhìn Tư Tồn với vẻ đầy nghi hoặc. Tư Tồn giật lấy miếng tỏi từ tay anh
rồi nhìn chằm chằm vào đũa anh. Anh đang cuốn một miếng thịt dê lớn,
chuẩn bị đưa lên miệng.
“Em làm sao thê?”, Mặc Trì đưa miếng thịt vào miệng, nhai rất nhã nhặn.
“Anh không được ăn thịt cơ mà!”
Mặc Trì mỉm cười: “Sao anh lại không được ăn? Em không nghe người ta nói thịt dê rất bổ à?”
Tư Tồn giận tím mặt, tịch thu luôn đôi đũa trong tay Mặc Trì: “Bể cũng
không được ăn. Dạ dày anh vẫn chưa khỏi hẳn nên không dễ tiêu hóa thịt.
Anh chỉ được ăn rau với đậu phụ thôi, biết chưa?”
Mặc Trì nhíu
mày nhìn Tư Tồn luống cuống gắp rau vào đĩa mình. Cô đưa cho anh một
chiếc thìa sứ. Cảm thấy như thế vẫn chưa đủ nên cô nhanh chóng đổ nốt
hai đĩa thịt và đĩa bách diệp vào nồi lẩu, sau đó vớt toàn bộ vào đĩa
của mình. Cô bá chiếm tất cả sô" thịt còn lại trên bàn, xem Mặc Trì còn
ăn vụng kiểu gì nữa?
Mặc Trì cương quyết bỏ thìa xuống rồi nhìn Tư Tồn.
“Sao anh không ăn nữa đi?”, hai má của Tư Tồn đã phình ra vì thịt.
“Em ăn thịt, anh ăn rau, như thế có công bằng không?”, Mặc Trì cuối cùng đã không nhẫn nhịn được nữa.
Tư Tồn phì cười. Từ nhỏ Mặc Trì đã được ăn những thứ đồ ngon nhất, bây giờ anh lại đường đường là Tổng giám đốc, xem ra chưa từng phải chịu “ấm
ức” như lần này.
“Được rồi, được rồi”, Tư Tồn đặt đũa xuốhg, cười nói: “Em cũng không ăn nữa. Không còn sớm nữa rồi, chúng ta mau về bệnh viện thôi kẻo bác sỹ không thấy lại mắng cho một trận đấy”.
“Đừng”, Mặc Trì vẫn ngồi im không động đậy: “Em ăn nốt chỗ thức ăn này đi. Ở Mỹ làm gì có đồ ngon như thế mà ăn. Cố ăn cho no, kẻo đến lúc về Mỹ lại
thèm”. Anh đột nhiên nhớ tới sáu năm trước, trước khi Tư Tồn ra đi, anh
đã chuẩn bị cho cô hai hộp tương. Tư Tồn không thích ăn đồ Tây, không
biết mấy năm qua cô đã sống ra sao?
Anh không ngờ Tư Tồn cũng nhớ tới hai hộp tương đó. Cô làm ra bộ bâng quơ hỏi: “Mặc Trì, ngày em đi,
tại sao anh không ra tiễn em?”
Mặc Trì kinh ngạc, sắc mặt anh
bỗng trở nên tái nhợt đến thẳm hại. Anh không thể nói với Tư Tồn, đêm
hôm đó anh phải đi cấp cứu, suýt nữa đến tính mạng cũng không còn. Anh
liền bịa ra chuyện để lừa cô: “Ư, anh quên mất”. Anh ấp úng không biết
nên nói tiếp thế nào.
“Anh không thể quên được”, Tư Tồn nhìn anh: “Sáu năm qua em luôn nghĩ, tại sao anh đã hứa với em rồi lại nuốt lời?
Anh đã hứa sẽ tới sân bay tiễn em nhưng lại không đến. Anh hứa sẽ viết
thư cho em nhưng bao nhiêu bức thư em gửi cho anh, anh không hồi âm lấy
một lần. Bây giờ em đã biết đó là do anh không nhận được thư. Vậy còn
ch