XtGem Forum catalog
Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328301

Bình chọn: 8.00/10/830 lượt.

uyện ra sân bay, anh cũng có nguyên nhân gì đó phải không?”

Mặc Trì cố tránh tránh ánh mắt vừa trong vắt vừa như có lửa của Tư Tồn. Cô
muốn biết đáp án để chắc chắn rằng, nỗi cô đơn của cô trong những năm
qua trên đất Mỹ không phải do Mặc Trì muốn mang đến cho cô. Cô chỉ muốn
tận tai nghe anh nói, anh chưa từng lừa dối cô, anh vẫn luôn giữ vững
lời thề của hai người.

Mặc Trì vẫn im lặng, sắc mặt anh càng lúc càng lạnh.

“Có phải lúc đó anh đã đột ngột đổi ý, không muốn chia tay với em thêm một lần nữa?”, Tư Tồn hỏi anh.

Mặc Trì vẫn im lặng.

“Anh đã dậy muộn nên không kịp ra sân bay?”

Mặc Trì vẫn im lặng.

“Ba mẹ không muốn anh đi?”

Mặc Trì vẫn im lặng.

“Anh hãy nói cho em biết, rốt cuộc là vì sao?”, Tư Tồn gần như phát khóc. Cô chỉ là một cô gái bình thường, Mặc Trì thất hứa khiến cô phải đoán già
đoán non suốt sáu năm trời. Hôm nay, cô chỉ muốn nghe đáp án do chính
Mặc Trì nói ra nhưng những gì anh đáp lại cô chỉ là im lặng.

“Đột nhiên anh phát bệnh nên không thể đi tiễn em, có phải thế không?” Nước mắt Tư Tồn bắt đầu lăn trên hai gò má.

Mặc Trì cúi xuống, sau đó khẽ gật đầu. Trái tim của Tư Tồn như bị vò nát.
Cô biết Mặc Trì sẽ không bao giờ nuốt lời hứa với cô. Anh không làm
được, chắc hẳn phải có nguyên do gì đó ngăn cản. Nhưng cô thà để anh
nuốt lời với mình, còn hơn biết được anh không thể ra khỏi giường.

Cô đột nhiên sà vào lòng anh, nước mắt cô thấm đẫm ngực anh, nghẹn ngào
nói: “Mặc Trì, em hy vọng sáu năm qua không hề tồn tại. Chúng ta vẫn
đang trong hành trình du lịch Bắc Kinh. Anh ở đây tổ chức sinh nhật lần
thứ hai mươi cho em.;. Chúng ta về nhà, sinh con và sống cuộc đời hạnh
phúc...”

“Sinh con”, hai chữ đó như chạm vào vết thương trong sâu thẳm tâm hồn anh. Sáu năm qua, anh không bao giờ muốn đề cập đến nỗi
đau mất con ngày đó. Nếu không phải sai lầm của anh khiến Tư Tồn mất đi
đứa bé thì có thể bây giờ sô" phận của họ đã khác. Cả người Mặc Trì khẽ
run lên. Anh ôm lấy Tư Tồn, hỏi dò cô: “Tư Tồn, chúng ta có thể bắt đầu
lại được không em?”

Tư Tồn hít một hơi dài, toàn thân cô cứng đờ, bất động. Bắt đầu lại ư? Cô muốn chứ nhưng những khúc mắc trong lòng cô không thể nói hết là hết ngay được.

Cô yêu Mặc Trì, nhưng mỗi
khi nhìn thấy anh, nhớ lại những uất ức và đau khổ phải chịu đựng suốt
sáu năm qua, cô quả thực không dám tiến thêm một bước nào nữa. Huống hồ ở Mỹ còn rất nhiều công việc đang chờ cô về giải quyết. Ớ lại Trung Hoa,
bắt đầu lại với Mặc Trì, điều đó có sức mê hoặc lớn thật đấy nhưng cô
không dám gật đầu đồng ý.

Tư Tồn khóc mỗi lúc một to hơn, cả
người cô run lên kịch liệt. Trái tim Mặc Trì cũng nhói đau từng hồi. Anh vỗ vai cô và nhẹ nhàng nói: “Anh xin lỗi, anh không nên đưa ra yêu cầu
này với em. Anh sẽ ở Thẩm Quyến đợi em. Nếu em không về, anh vẫn đợi, có được không?”

Tư Tồn ngẩng đầu lên nhìn anh. Mặc Trì cũng nhìn cô chăm chú. “Bất kể em về lúc nào, em sẽ luôn tìm được anh ở Thẩm Quyến.
Anh sẽ không để em phải đơn độc nữa. Lần này, chúng mình đã hứa, sẽ
không có gì thay đổi nữa”.

Nước mắt Tư Tồn rơi lã chã. Mặc Trì
lau nước mắt cho cô rồi nói: “Được rồi, em đừng khóc nữa. Chúng ta về
thôi, nếu không bác sỹ sẽ mắng đấy”.

Họ trở về bệnh viện, quả
nhiên đã bị bác sỹ giáo huấn cho một trận. Mặc Trì ngoan ngoãn nhận phần sai về mình rồi quay lại phòng bệnh. Trời đã về chiều, anh thay sang bộ đồ bệnh nhân rồi dựa vào đầu giường thiu thiu ngủ. Tuy chẳng ăn được
mấy miếng thịt nhưng lâu lắm rồi anh mới thấy mãn nguyện như thế này.
Anh ngả đầu xuống rồi chìm dần vào giấc ngủ. Tư Tồn giém lại chăn, sau
đó cô ngồi chống cằm chăm chú quan sát anh. Mấy ngày qua, cô thấy anh
càng gầy gò, nhưng nét mệt mỏi khi còn ở Thẩm Quyến đã vdi đi ít nhiều.
Lông mày và khóe mắt của anh đều giãn ra, khóe miệng như muốn nở nụ cười giống hệt một đứa trẻ hạnh phúc.

Mặc Trì xuất thân cao quý nhưng Tư Tồn biết trước nay anh chưa bao giờ đòi hỏi gì nhiều. Cô biết điều
anh mong muốn là gì. Cô cũng muốn được cùng anh sống cuộc đời yên bình,
giản đơn. Nhưng thời gian trôi qua, hoàn cảnh thay đổi, họ không còn là
những đứa trẻ của năm xưa nữa. Cô có trách nhiệm của cô ở Mỹ, trong sâu
thẳm đáy lòng, cô biết, mình vẫn chưa thể bỏ qua chuyện quá khứ. Cô
không biết sau khi đã trải qua bao đổi thay trong cuộc sống, tình cảm
của họ liệu có còn thuần khiết được như năm xưa? Nếu không thể thì thà
rằng hãy chôn kín tất cả trong ký ức.

Trước lúc tan ca, bác sỹ
tìm Tư Tồn nói chuyện. Ông cho biết bệnh tình của Mặc Trì đã có thể
khống chế, chỉ cần mấy hôm nữa là anh có thể xuất viện được. Tư Tồn cảm
ơn bác sỹ. Ông lại hỏi: “Hai người từ nước ngoài trở về à?”

Tư Tồn thành thực đáp: “Tôi mới từ Mỹ về. Còn anh ấy từ Thẩm Quyến lên đây”.

“Vậy hai người không phải vợ chồng sao?”, bác sỹ cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Trai tài gái sắc, nhìn thế nào cũng thật xứng đôi. Hơn nữa nếu không
phải là vợ chồng thì tại sao cô gái này lại hết