
ra cửa hàng mua cho anh. Anh mặc xem có hợp không?”
“Em
vừa đi mua áo gió sao?” Mặc Trì kinh ngạc, ánh mắt anh nhìn xuống tay
cô. Cô ra ngoài không nói câu nào khiến trong lòng anh có phần buồn bã
nhưng không ngờ rằng, cô lại đi mua áo chống rét cho anh.
Tư Tồn
dìu Mặc Trì về phòng, sau đó cô lấy từ trong hộp ra một chiếc áo gió
lông dê màu đen có hai hàng khuy: “Tuy bây giờ đã sang xuân nhưng thời
tiết ở Bắc Kinh không như Thẩm Quyến. Anh muốn ra ngoài thì phải mặc ấm
áp một chút”.
Mặc Trì ngoan ngoãn dang tay ra cho Tư Tồn khoác
áo4ên người mình. Chiếc áo gió có độ dài trung bình, mặc vào vừa hay
chạm tới đầu gối. Tư Tồn cẩn thận cài từng chiếc khuy một từ trên xuống
dưới. Mặc xong cho anh rồi, cô ngắm nghía Mặc Trì và hài lòng nói: “Em
biết ngay là phải mua cỡ lớn mà. Anh tuy gầy nhưng dáng cao, mặc cỡ lớn
mới hợp”. Sau đó cô lại giúp anh đóng chặt cổ áo lại: “Được rồi, chúng
ta ra ngoài thôi”.
Mặc Trì gật đầu mỉm cười, nhưng vừa bước ra khỏi cửa, Tư Tồn đã gọi lại: “Đợi đã!”
Mặc Trì nhìn cô, không hiểu cô lại nghĩ ra ý tưởng gì mới mẻ. Tư Tồn ôm
theo đôi nạng mới mượn được rồi đưa cho anh nhưng anh không đỡ lấy. Từ
lúc lắp chân giả tới nay, anh chưa từng dùng đến nạng. Tư Tồn nói: “Anh
nằm mấy ngày nay rồi, thể lực chắc chắn không được như trước, vì thế...” Cô lại đưa đôi nạng cho anh, anh đành phải nhận lấy nhưng không dùng.
Anh đã ra mở cửa. Tư Tồn giậm chân và nghĩ cái người này vẫn ương bướng
như ngày xưa. Cô vội vã đuổi theo anh, lúc xuống tầng, Mặc Trì bám vào
thành cầu thang, cô bèn ôm lấy cánh tay để dìu anh xuô'ng.
Mặc Trì nhếch miệng lên cười. Nếu đôi nạng kia còn ở đây thì liệu anh có được cảm nhận cái ôm ấm áp này của Tư Tồn hay không?
Gió xuân của phương Bắc quả nhiên vẫn lạnh tới cắt da cắt thịt. Mặc chiếc
áo gió của Tư Tồn mua cho, Mặc Trì thấy ấm áp tới tận trái tim. Trong
khuôn viên bệnh viện cũng có không ít bệnh nhân đang đi dạo. Tư Tồn chỉ
vào một chiếc ghế gỗ ở gần đó rồi nói: “Chúng ta hãy ra kia ngồi một lúc đi”.
“Đừng ngồi nữa. Nắng xuân đẹp thế này, chúng ta ra ngoài đi đâu đó đi”.
“Không thể được! Anh không được phép rời khỏi bệnh viện”.
Mặc Trì mỉm cười: “Anh đâu có rời khỏi bệnh viện một mình, không phải còn
có em bên cạnh sao? Chỗ này cách Vương Phủ Tỉnh không xa, chúng mình ra
đó đi”.
Hóa ra anh định đi đánh bóng mặt đường đây mà.
“Đi thôi, đã sáu năm rồi anh không đến Bắc Kinh”. Trong khóe mắt Mặc Trì
chất chứa một thứ ánh sáng u buồn khiến trái tim người đối diện không
khỏi run rẩy.
Tư Tồn làm sao quên được, sáu năm trước, cô đã cùng Mặc Trì tới Bắc Kinh. Vốn dĩ đây là một cuộc hành trình vui vẻ đến cực
điểm vì có cô, Mặc Trì, Tịnh Nhiên và Tạ Tư Dương. Họ đã để lại biết bao tiếng cười vui vẻ, rộn ràng trong từng con phố’, từng danh lam thắng
cảnh ở Bắc Kinh. Lúc đó họ vẫn chưa biết, trong bụng Tư Tồn đã có đứa
bé. Nếu cứ tiếp tục theo một quỹ đạo bình thường, Tư Tồn sẽ trở thành
một bà mẹ hạnh phúc, cô và Mặc Trì sẽ mãi mãi ở lại thành phố X, sống
một cuộc sông bình dị mà ngọt ngào.
Bây giờ, họ quay trở lại Bắc
Kinh, chính xác là nơi sáu năm trước họ từng đặt chân tới. Mặc Trì vẫn
như năm xưa. Anh nhìn cô vối ánh mắt trìu mến yêu thương. Tư Tồn bỗng
cảm thấy hoảng hốt vì giữa họ dường như không hề có sáu năm gián đoạn.
Họ như vẫn đang ở trong cuộc hành trình của sáu năm trước, theo kế hoạch tới Đông Lai Thuận để chúc mừng sinh nhật tuổi hai mươi của cô.
Tư Tồn đã bị ánh mắt của Mặc Trì mê hoặc. Cô đứng ở bên trái, dìu cánh tay anh rồi cùng anh ra khỏi bệnh viện.
Bất kể vào thời điểm nào thì cảnh tượng trên phố Vương Phủ Tỉnh cũng là
dòng người tấp nập qua lại. Tư Tồn còn nhớ, sáu năm trước họ đi từ phô'
Trường An tới Vương Phủ Tỉnh, tiện đường đi dạo chợ Đông Phong và tòa
nhà bách hóa. Mặc Trì nói, nếu cứ đi về hướng Bắc của con đường này thì
sẽ thấy Bảo tàng Mỹ thuật Trung Hoa. Ớ đó thường xuyên có triển lãm hội
họa rất đẹp. Lúc nhỏ, vào mỗi dịp nghỉ hè, anh thường chui vào đó xem
tranh cả ngày. Lần đó, vì thời gian gấp gáp nên họ không đi hết phố
Vương Phủ Tỉnh. Mặc Trì nói, lần sau anh sẽ dẫn cô đi từ đầu đến cuối
con phố.
Từ đầu đến cuối phố Vương Phủ Tỉnh, cả thảy cũng chỉ có
tầm một ngàn mét, vậy mà Mặc Trì và Tư Tồn đã chờ đợi tròn sáu năm để đi hết được nó. Lần này, họ cùng nhau đi chậm rãi để ngắm cảnh. Khi đi qua Thụy Phù Tường, Mặc Trì dừng lại, đưa mắt nhìn từng sấp lụa rực rỡ màu
sắc, rồi lại ngẩng lên nhìn Tư Tồn như đang ước lượng để mua cho cô một
vài mảnh lụa đẹp nhất. Cô mặc bộ đồ kiểu Trung Hoa rất đẹp, còn anh vẫn
luôn giữ thói quen chọn thứ đồ đẹp nhất, tốt nhất cho cô.
Họ chầm chậm đi từ đầu tới cuối con phô', sau đó lại vòng ngược trở lại. Lúc đi qua Đông Lai Thuận, Mặc Trì nói: “Chúng mình vào đây ăn thịt dê nhúng
đi. Lần trước anh nói sẽ mời em ăn nhưng cuối cùng lại không thành”. Lần trước mà anh nói chính là cái ngày của sáu năm về trước.
Tư Tồn lắc đầu nói: “Dạ dày của anh vẫ