
ủa Mặc Trì lúc này đã ổn
định nên về nguyên tắc anh có thể bắt đầu khôi phục lại ăn uống như bình thường. Nếu ăn cơm, chú ý phải nhai chậm và kỹ, mỗi lần ăn một ít thôi
sẽ không sao, nhưng chú ý là đồ ăn phải thật thanh đạm.
Tư Tồn
chuyển lại lời của bác sỹ tới Mặc Trì. Mặc Trì nói: “Anh biết rồi. Từ
hôm nay mỗi ngày đặt hai phần cơm, em hãy giúp anh mua hoa quả, táo hay
quýt đều được”.
Trong bệnh viện có dịch vụ đặt cơm cho người nhà
và bệnh nhân. Tư Tồn gọi một suất mặn còn suất chay dành cho Mặc Trì. Tư Tồn nghiêm chỉnh tuân theo lời dặn dò của bác sỹ rằng Mặc Trì cần phải
ăn uống thanh đạm. vẫn chưa tới giờ ăn trưa nhưng Mặc Trì đã giục Tư Tồn đi mua hoa quả. Tư Tồn vừa đi một lát thì y tá đã mang suất cơm trưa
đến. Đợi cô y tá quay lưng đi khỏi, Mặc Trì đã nhấc hộp cơm có thức ăn
mặn lên. Bên trong hộp cơm có món sườn cay thơm. Khi quan sát trong
phòng không có ai, anh nhanh chóng cho sườn vào miệng và nhai ngấu
nghiến. Chỉ trong vòng hai phút, anh đã ăn hết một hộp đầy cơm và sườn,
sau đó lén lút vứt chỗ xương thừa vào thùng rác.
Một lúc sau, Tư
Tồn xách về một túi hoa quả. Mặc Trì vội nói: “Y tá vừa đưa cơm đến, em
tranh thủ lúc cơm còn nóng hãy ăn đi”. Mặc Trì ăn no xong cảm thấy rất
đắc ý. Tuy anh đang mặc áo bệnh nhân, đầu dựa vào thành giường nhưng lại khiến người khác cảm thấy anh như một cái cây đón gió, phóng khoáng
tiêu diêu.
Tư Tồn mở hộp cơm nhưng chỉ thấy bên trong có cơm với mấy ngọn rau xanh: “Đây là suất của anh, suất của em đâu rồi?”
Mặc Trì giả vờ hồ đồ: “Cái gì mà của anh với của em. Anh chỉ lấy một suất rồi ăn thôi”.
“Cái gì?”, Tư Tồn thất kinh: “Suất đó có thịt, anh làm sao mà ăn thịt được?”
Mặc Trì tỏ ra rất ấm ức: “Bao nhiêu hôm phải ăn đồ lỏng nên anh rất muốn ăn thịt mà”.
Tư Tồn nói chắc như đinh đóng cột: “Không được!”
Hai tay Mặc Trì khoanh trước mặt, sau đó anh còn chép chép miệng: “Nhưng anh đã ăn hết rồi”.
“Anh!”, Tư Tồn tức đỏ cả mặt. Cô cảm thấy bất an, liền đặt hộp cơm xuống: “Em
phải đi tìm bác sỹ, cơ thể anh còn rất suy nhược, lại ăn bao nhiêu thịt
như thế...”
“Em quay lại mau”, Mặc Trì kéo cô lại rồi cười ngây
thơ: “Em muốn anh bị bác sỹ mắng vì tham ăn à? Không sao đâu, mà nếu có
làm sao thì đây là bệnh viện cơ mà, việc gì phải lo lắng”. Anh vừa dứt
lời, dạ dày liền lên cơn đau. Mặt anh tái nhợt, nhưng rõ ràng anh đang
vui như mở cờ trong bụng.
Nghe Mặc Trì nói cũng có lý, Tư Tồn bất lực thở dài: “Anh thật là, càng sống càng thụt lùi, làm đến Tổng giám
đốc rồi mà vẫn tham ăn”. Cô nói xong câu đó, trong lòng cũng cảm thấy
vui vui.
Trong thời đại vật chất phong phú, cái miệng của Mặc Trì trỡ nên rất kén chọn. Khi ăn cá anh chỉ ăn chỗ thịt mềm nhất gần đầu
cá, ăn tôm nhất định phải là tôm tươi. Anh ghét nhất là ăn thịt kho tàu
toàn mỡ. Bây giờ, anh lại tranh ăn mấy miếng thịt với Tư Tồn, xem ra ăn
bột ngó sen nhiều quá thật sự khiến anh thâV phát ớn.
Theo thông
lệ, sau bữa ăn, anh sẽ phải truyền dịch. Lúc y tá hỏi Tư Tồn về tình
hình ăn uống của bệnh nhân, Mặc Trì cố sức ra hiệu bằng mắt cho cô. Tư
Tồn mềm lòng đành nói: “Hôm nay anh ấy bắt đầu ăn thức ăn cứng”. Y tá
nói: “Cần từng bước khôi phục lại thói quen ăn uống bình thường. Bệnh
nhân này hồi phục tốt đấy. Nhưng phải nhớ không được ăn những thứ chua,
cay, cứng, khó tiêu hóa”.
Cả Tư Tồn và Mặc Trì ra sức gật đầu. Y
tá vừa ra khỏi phòng, Mặc Trì liền nói: “Trước đây anh vào hùa cùng em
làm chuyện xấu, bây giờ thời thế thay đổi, em cùng anh làm chuyện xấu”.
Tư Tồn cau mày, trợn mắt nhìn anh: “Ai cùng anh làm chuyện xấu hả? Hôm nay em giám sát không đến nơi đến chốn, lần sau đến giờ ăn em sẽ tuyệt đối
không đi ra ngoài”.
Mặc Trì thấy ánh nắng ban trưa thật đẹp, liền đề nghị: “Nằm mấy ngày nay rồi nên xương cốt cứng hết cả. Chúng ta ra
ngoài đi dạo thôi”.
Tư Tồn nghĩ Mặc Trì vừa ăn bao nhiêu thịt, ra ngoài đi lại một lúc cũng tốt cho tiêu hóa nên cô gật đầu đồng ý. Chiếc chân giả của Mặc Trì vẫn luôn được đặt ở đầu giường, bên cạnh còn có
một đôi nạng mà Tư Tồn mượn từ chỗ bác sỹ để giúp Mặc Trì có thể thuận
tiện hoạt động trong phạm vi nhỏ. Mặc Trì chầm chậm cởi áo bệnh nhân ra, sau đó anh nói với Tư Tồn: “Em hãy tránh ra một lúc để anh thay đồ”. Họ đã từng là vợ chồng trong bốn năm trời nên khi thay đồ anh hoàn toàn
không cần phải né tránh Tư Tồn, nhưng nếu không nói câu đó, anh lại có
cảm giác như mình đang mạo phạm cô.
Tư Tồn nhìn Mặc Tri Anh để
chiếc áo sơ mi và bộ vest lên giường. Sau khi cô lặng lẽ bước ra ngoài,
Mặc Trì lắp chân giả, thay đồ và ngồi đợi bên giường. Một lúc lâu anh
vẫn không thấy Tư Tồn bước vào.
Anh đứng dậy và mở cửa ra nhưng
không thấy Tư Tồn ở hành lang. Cô ấy đi đâu rồi? Đúng lúc Mặc Trì cảm
thấy lo lắng thì Tư Tồn xuất hiện ở góc cầu thang, tay cô đang ôm một
hộp giấy rất lớn.
Cô đi đến bên cạnh anh, hơi thở hổn hển, trán
lấm tấm đầy mồ hôi. Cô nhấc cái hộp giấy lên và nói; “Đây là áo gió, em
vừa chạy