XtGem Forum catalog
Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328504

Bình chọn: 8.5.00/10/850 lượt.

trong không khí lơ lửng mùi vị
nhàn nhạt của bụi đất. Bây giờ là hoàng hôn chứ không phải sáng sớm. Mặc Trì hoảng hốt Tư Tồn đã ỉên máy bay từ chiều cơ mà. Anh mất bao công
sức tính toán mà cuối cùng vẫn lỡ hẹn với cô. Mặc Trì thấy nội tạng của
anh như bị vò thành một đống hỗn độn, đến hô hấp cũng thấy khó khăn. Anh ho hắng kịch liệt nhưng vẫn cố nghiến răng. Anh nhắm chặt mắt, không
muốn mở ra nữa. Anh không muôn nhìn thấy thế giới này khi đã mất đi Tư
Tồn một lần nữa. Đột nhiên, một bằn tay nhỏ mềm mại, mát dịu xoa lên
trán anh. Toàn thân Mặc Trì chấn động, anh mở mắt ra và không dám tin
vào những gì mình thấy. Tư Tồn đang nhìn anh bằng ánh mắt dịu hiền.

“Anh thấy chỗ nào không khỏe à?”, Tư Tồn nhẹ nhàng hỏi.

Mặc Trì ngây người ra, miệng anh bẩm lẩm điều gì đó mà không thành tiếng.
Trong lòng anh, những con sóng hạnh phúc đang trào lên, con sóng đó như
muô'n nhấn chìm anh xuống. Mặc Trì nhìn chăm chăm vào Tư Tồn, rồi đột
nhiên làm một động tác khiến Tư Tồn trợn tròn mắt. Anh kéo chăn che kín
người, chiếc chăn trắng run lên lẩy bẩy.

Tư Tồn không biết nên
làm thế nào với phản ứng quá khích của Mặc Trì. Cô chưa từng thấy anh
trong bộ dạng như thế, kể cả hồi họ gắn bó keo sơn nhất. Anh luôn luôn
điềm đạm, giấu tình cảm sâu sắc của mình vào trong khóe mắt, biểu hiện
ra bằng sự quan tâm tới từng tiểu tiết trong cuộc sống của cô. Anh chưa
bao giờ mất kiểm soát như lúc này.

“Mặc Trì...”, cô nhỏ nhẹ gọi anh. Tay anh vẫn đang truyền nước nên cô không dám động vào.

Trong chăn Mặc Trì hít thở một hơi thật dài, sau đó dần dần tĩnh tâm trở lại. Tư Tồn rón rén mở chăn ra và giúp anh giém xuống dưới cổ.

Sắc
mặt Mặc Trì tái nhợt, hơi thở có phần gấp gáp, hai mắt nhắm chặt. Anh
không động đậy, càng không để ý tới tiếng Tư Tồn đang gọi mình. Anh mở
chăn ra và đổi sang một chiếc mặt nạ khác. Khóe mắt anh có chút ướt át
làm cho khuôn mặt rắn rỏi trở nên hiền hòa hơn.

Nét mặt của Tư
Tồn cũng bất giác trở nên dịu dàng. Cô vuô't lọn tóc trên trán anh, để
lộ ra vầng trán cao rộng. Cô còn Ịâu mới tin anh là núi băng. Cô đã sống hai mươi sáu năm nay và tất cả trải nghiệm về tình yêu mà cô có được
toàn bộ đều đến từ anh.

Trong lòng cô tràn trề tình cảm yêu
thương nhưng chẳng hiểu quỷ thần sai khiến thế nào cô lại nói: “Em bảo
Cruise giúp em dời chuyến bay, đợi anh khỏe lên, em sẽ quay về Mỹ”.

Mặc Trì vẫn không chịu mở mắt ra. cổ họng anh động đậy một lúc rồi anh nhẹ nhàng gật đầu.

Tư Tồn không muốn bầu không khí quá ngột ngạt, cô liền nghĩ ra chuyện để
nói: “Hay để em gọi điện thoại cho Tịnh Nhiên và Thị trưởng Mặc... Bây
giờ là Bộ trưởng Mặc, phải không?”

Mặc Trì lắc đầu: “Không cần
đâu”. Sáu năm nay anh không về nhà, nên anh không muốn ba mẹ và em gái
nhìn thấy anh trong bộ dạng này.

Tư Tồn có chút nghẹn ngào:
“Phòng bệnh đều kín cả rồi, chỉ có thể để anh nằm ở hành lang, em đang
nhờ người ta nghĩ cách tìm phòng bệnh cho anh”.

Mặc Trì nói với
giọng khàn đặc: “Ớ đây cũng rất tốt”. Mấy năm qua, gác mái, phòng hầm,
nhà nông dân anh đều từng ở qua, từ lâu anh đã không có yêu cầu gì về
phòng ở nữa rồi.

Tư Tồn đo nhiệt độ cho anh, người anh vẫn nóng
tới bỏng tay. Cô không nhịn nổi liền cao giọng giáo huấn: “Bao nhiêu năm nay, sức khỏe đã không tốt lên được, lại còn mọc ra một đống bệnh mới
Anh chăm sóc bản thân kiểu gì thế?”

Mặc Trì mở mắt, cau mày,
không kiềm chế nổi liền biện hộ cho bản thân: “Sao anh lại không biết
chăm sóc bản thân chứ? Bây giờ anh đi lại tự nhiên như bay, còn biết nấu cơm nữa”.

“Biết nấu cơm mà còn làm cho mình bị xuất huyết dạ dày à?”, Tư Tồn ngẩng cổ, cao giọng. Sau một hồi tranh cãi, bầu không khí e dè giữa họ đã biến mất.

Mặc Trì thở dài, anh không muốn bộ dạng của mình làm Tư Tồn phải lo lắng. “Đây là tai nạn...”

“Em mới về nước có ba ngày mà anh đã gặp tai nạn hai lần. Lúc em không ở
đây thì bao nhiêu tai nạn đã xảy ra?” Khuôn mặt cô đỏ ửng lên, dáng vẻ
của người nắm lý lẽ trong tay, giống hệt như hồi trước mỗi khi hai người đâu khẩu.

Mặc Trì cười híp mắt lại: “Nếu em không yên tâm thì em cứ ở lại đừng đi nữa”. Câu nói của Mặc Trì đậm mùi bỡn cợt, như thể anh đã nhìn thấu tâm can cô.

“Hả?”, Tư Tồn ngớ người ra. Mắt cô trợn to, cô không ngờ anh lại yêu cầu thẳng thắn như thế.

Mặc Trì thây Tư Tồn như vậy, cũng không muốn làm khó cô nữa, anh hỏi: “Em
đã đói chưa? vẫn chưa ăn cơm phải không?” Trước đây mỗi lần anh nhập
viện cỗ đều bỏ bữa. Kết quả là mấy ngày sau nhìn cô còn tiều tụy hơn cả
anh.

Quả nhiên Tư Tồn nói: “Em không đói”. Ban sáng cô mới chỉ ăn một bát cháo, nhưng sự lo lắng, sợ hãi đã khiến cô quên cả cái đói mất
rồi.

“Không được!”, Mặc Trì dài mặt ra: “Em phải ăn uống có quy
luật, mỗi ngày ăn đủ ba bữa. Đến giờ ăn, không đói cũng phải ăn, không
sẽ hỏng dạ dày mất”.

Đột nhiên Tư Tồn mĩm cười. Cái người bị xuất huyết dạ dày vừa đi từ Phòng Cấp cứu ra lại dạy cô phải ăn uống điều độ để bảo v