
ng ta lại không
nghĩ vấn đề này dễ giải quyết đến như thế!
Cuối cùng, cũng là Tô đại thiếu gia phát hiện ra được một điều, đó là sau
khi Thuần Tưởng say rượu, không dễ dàng để trở về tỉnh táo, có người uống rượu
thì điên loạn lên, nhưng nhất định sẽ trôi qua mau, chưa đến mười mấy hai mươi
phút đã tỉnh rồi. Nhưng Thuần Tưởng này lại ngược lại, vừa điên loạn vừa
thích đùa bỡn.
Tô Mộc rốt cục cũng ý thức được người này phiền toái như thế nào, xem tình
huống này, nếu lát nữa Thuần Tưởng đại tiểu thư không tỉnh rượu thì chắc chắn
sẽ làm phiền anh cả đêm.
Tô Mộc dựa vào lương tâm mà nói, nhưng cũng tốt thôi, Thuần Tưởng không ầm
ĩ không làm khó, không khóc không gọi, coi như là ngoan, chỉ là tìm anh nói
thật lòng, lại cứ ép sát vào người làm Tô Mộc thật không chống đỡ được.
“Được rồi, tôi thấy cô còn đi đường được, tiễn cô đến đây thôi, một
mình cô tự đi về, sau đó tắm rửa ngủ một giấc thật ngon, có lẽ ngày mai rời
giường đầu sẽ bớt đau hơn một chút.” Tô Mộc đưa Thuần Tưởng đến trước cửa,
xoay người mở cửa nhà mình ra.
Thuần Tưởng không lên tiếng, vững vàng đứng tại chỗ, phản ứng này hoàn toàn
ngoài dự liệu của Tô Mộc, nhưng anh cũng không suy nghĩ nhiều, mở cửa ra định
đi vào nhà thì thấy Thuần Tưởng đằng sau có động tĩnh.
Thuần Tưởng theo sát Tô Mộc, không nói gì, chỉ là theo chân.
Tô Mộc lại một tay chống hông một tay vắt trán, đứng tủ giày nhà mình, bất
đắc dĩ nhìn Thuần Tưởng: “Trở về nhà mình đi!”
Thuần Tưởng có chút ấm ức, đôi môi trắng bệch khẽ nhếch lên, trẻ con lắc
đầu, nhưng vẫn tiếp tục không nói lời nào.
“Tôi nói, trở về nhà mình đi… Nếu có chuyện gì thì gọi tôi
qua.” Tô Mộc đẩy Thuần Tưởng ra ngoài, cũng thuận tay đóng cửa lại.
“Hic… Anh – bỏ – rơi –
tôi?” Thuần Tưởng không nói được mạch lạc, vươn tay ra đặt ở cửa kiên định
nói: “Cho tôi vào đi!”
Khó khi thấy Thuần Tưởng có
khí thế như vậy, Tô Mộc cảm thấy cùng nha đầu này đùa giỡn không còn gì để nói
nữa. Tô Mộc đành nhường lối, cho nha đầu kia đi vào.
Tô Mộc thích sạch sẽ, tính
tình cũng lạ, ngày thường thì lạnh lùng, người khác không hẳn cảm thấy lạnh,
chỉ thấy như mình thiếu anh hai vạn tệ vậy!
Trong nhà chưa từng có ai
vào, dùng hai chữ “tuyệt đối” không hề khoa trương. Nhưng mọi việc đều có ngoại
lệ, mà ngoại lệ của Tô Mộc thì lại là Thuần Tưởng.
Không biết bắt đầu từ khi
nào, Thuần Tưởng cứ như vậy mà xông vào thế giới của anh, hoặc là từ từ thẩm
thấu, hoặc là chủ động tích cực. Một người như Thuần Tưởng làm sao có thể tùy
tùy tiện tiện xông vào nhà anh làm bậy? Nhưng làm bậy thì không quan trọng,
quan trọng là tại sao sau khi Thuần Tưởng làm bậy, anh lại không thấy tức giận
gì cả?
Vẫn nhớ rất rõ, lần đầu tiên
chạm mặt cùng Thuần Tưởng như thế nào, khi đó chỉ cảm thấy cô gái này không câu
nệ tiểu tiết, có khi lại quá mất lịch sự, làm người ta cảm thấy chán ghét, ít
nhất là những người không những câu nệ tiểu tiết mà thậm chí còn tính toán chi
li như Tô Mộc không thể chịu đựng được.
Thuần Tưởng vừa vào nhà lập tức
nằm lên ghế sofa, nằm úp sấp lên hệt như con bạch tuột.
Tô Mộc chậm rãi đi đến gần
cô, dùng tay đâm đâm xuống sống lưng cô: “Cô là một cô gái, sao lại tùy
tiện vào nhà rồi lên ghế người ta nằm vậy hả?”
Thuần Tưởng lại cảm thấy ấm
ức, lại nghiêng mặt, ngẩng mặt lên nhìn Tô Mộc.
“Người khác… Anh, anh đâu
phải người khác.” Tay phải Thuần Tưởng vẫy vẫy mấy cái, vờ như anh lúc ban
nãy.
Tô Mộc khom lưng xuống, nhìn
cô: “Muốn nóigì?”
Thuần Tưởng mím môi cười,
đung đưa đầu: “Anh lại gần đây.”
Tô Mộc hơi nhíu mày, suy nghĩ
một chút rồi cong đầu gối lên, ngồi chồm hổm xuống ngang hàng cùng cô, khoảng
cách không gần cũng không xa, vừa đủ để hai người nhìn rõ mặt đối phương.
“Có chuyện gì muốn nói
đây?” Tô Mộc khẽ mỉm cười, nụ cười kia, vẻ mặt kia, ôn hòa đến mức làm
Thuần Tưởng tưởng như không phải sự thật.
Thuần Tưởng si ngốc cười,
nhìn Tô Mộc, đôi mắt to lòe lòe nước.
Tô Mộc nói tiếp: “Tại
sao không nói gì?”
Thuần Tưởng lắc đầu, chỉ nhìn
theo anh, Tô Mộc chỉ cảm thấy không nhịn được, đưa tay búng trán cô mang theo
chút răn dạy, lại mang theo chút cưng chìu: “Có chuyện
gì thì nói đi, sao lại trừng mắt to mắt nhỏ ở đây!”
Thuần Tưởng cười ha ha, lấy
tay chống người ngồi dậy, nhìn Tô Mộc từ trên xuống dưới, chợt cúi xuống hôn
lên môi Tô đại thiếu gia một ngụm.
Tô Mộc bị hành động này của
cô làm sửng sốt đến nỗi ngây ngẩn cả người, trong lòng nhảy lên lộp bộp, khi
phản ứng lại thì khuôn mặt nhỏ nhắn kia đã rụt về.
Tô Mộc thật sự không biết nên
phản ứng thế nào, đưa tay sờ môi, cảm giác vừa rồi… Dường như cũng không tệ lắm.
Hiển nhiên, tiểu nha đầu ngồi
trên ghế sofa này cũng có chung nhận thức với anh, Thuần Tưởng lớn mật chủ động
xong, mắc cỡ ngượng ngùng ngồi trên ghế sofa.
“Người này!” Tô Mộc có
chút dở khóc dở cười, trong lòng lại thấy vui vẻ, nhưng chỉ nghĩ đây là trò