
, nhưng lại dễ dàng làm người ta say, bởi vì vị ngon ngọt
của nó, dễ dàng mê rượu, tác dụng tuy chậm nhưng lại nguy hiểm.
Tuy nói mình không say, nhưng
thực tế thì đã say rồi!
Mà hai người đang nói chuyên
bên kia cũng bị Thuần Tưởng khoa chân múa tay hấp dẫn lại.
“Sao vậy? Sao Thuần Tưởng
không nói không rằng lại uống say vậy?” Tô Viễn tiếp tục cười trêu ghẹo
Thuần Tưởng, cũng muốn đưa tay ra sờ trán cô, nhưng lại bị Thuần Tưởng hất tay
ra.
Tô Viễn bị như vậy thì thấy
hơi mất mặt, Tô Mộc nhìn gương mặt đanh lại của anh ta, ngượng ngùng cười một
tiếng, mở miệng: “Em cũng biết là cô ấy uống say, uống say rồi còn so
đo với cô ấy làm gì?!”
“Đúng vậy, nha đầu Thuần
Tưởng này, bất tri bất giác lại uống say mất.” Triệu Cảnh Hàng đứng một bên
cũng giúp không khí hòa hoãn lại, dẫn chủ đề về Thuần Tưởng.
Thuần Tưởng liếm liếm khóe
môi, đã sớm coi trời bằng vung, không, không thể tha thứ cho Tô Mộc được, cho
nên cô không chút cố kỵ nhào tới người Tô Mộc.
“Này!” Tô Mộc cau mày,
dùng hai tay đón lấy Thuần Tưởng.
Thuần Tưởng ngậm miệng, lôi
kéo anh, nụ cười ngây ngô.
Tô Viễn vẫn tiếp tục đanh mặt
không nói lời nào, nhìn Tô Mộc và Thuần Tưởng lại càng thấy không vui: “Không
ăn, ăn no rồi, em đưa Thuần Tưởng về”
Không đề cập đến thì thôi,
bây giờ nói đến, ba người lại giằng co với nhau. Đúng là một vấn đề lớn!
“Không cần, việc này không
cần đích thân anh làm. Là tôi mời Thuần Tưởng ăn cơm, làm sao mà ném qua cho
anh được? Như vậy thật không phải phép.” Triệu Cảnh Hàng làm ra vẻ chân
thành, bỏ đi ý tốt của Tô Viễn.
Tô Viễn khẽ cắn môi, liếc
nhìn Triệu Cảnh Hàng một cái, quả thật không còn lý do nào để phản bác nữa.
Thuần Tưởng bên kia cũng đâu
phải say như chết như mọi người tưởng tượng, chỉ là say rượu không đủ tỉnh táo,
lôi kéo làm nũng ăn quỵt với Tô Viễn thôi!
Trong đầu Tô Mộc hiện lên một
chữ “dỗi”, làm thế nào cũng không kéo được Thuần Tưởng ra, Thuần Tưởng lôi kéo
tay anh, nói lảm nhảm: “Tô Mộc, anh nói đi, tôi có lỗi với anh chỗ nào chứ?”
“Không làm… thất vọng, không
làm… thất vọng, cô không làm tôi thất vọng chỗ nào cả.” Bây giờ người khóc
không ra nước mắt lại là Tô Mộc, anh vỗ vỗ trán. Đại tiểu thư cô làm gì có lỗi
với tôi chứ, là tôi có lỗi với cô mới đúng!
“Vậy sao anh cứ đối nghịch
với tôi thế hả? Sao anh thích dùng miệng lưỡi làm người ta tổn thương như thế
hả? Vậy sao anh cứ thích phát giận với tôi thế hả? Sao anh lại… Không
để ý đến tôi…” Thuần Tưởng càng nói càng kích động, kích động
đến nỗi lảo đảo đi, đứng cũng không vững.
Tô Mộc không có cách nào lắc
đầu, một tay ôm hông của cô, nói với hai người bên cạnh: “Hay để tôi đưa
cô ấy về nhà đi.”
Hai người kia muốn mở miệng
nói gì đó, lại bị Tô Mộc dùng một lý do khác để phản bác lại: “Tôi và cô
ấy ở gần nhà, lại tiện đường đi. Tôi thấy vẫn là tôi đưa cô ấy về nhà đi!”
“Được không?” Tô Viễn
không yên lòng hỏi, ngẫm lại nói: “Nếu không để em về cùng anh.”
“Thôi, không cần.” Tô
Mộc vẫy vẫy tay, dìu lấy Thuần Tưởng không an phận.”Cô ấy chỉ là một cô gái, làm
sao mà anh xử lý không được? Cũng đâu phải mãnh thú gì, em không
cần đi cùng.”
“Hai người tiếp tục ăn
đi.” Tô Mộc dời mắt sang Triệu Cảnh Hàng, gật đầu chào, Triệu Cảnh
Hàng cũng không nói gì thêm nữa, mím môi nhìn hai người rời khỏi.
Tô Viễn bĩu môi, liếc xéo
Triệu Cảnh Hàng, trong miệng không nói gì nhưng ánh mắt thì thể hiện rõ ràng
nhất – xem đi, hai ta cũng như nhau thôi!
***
“Ừm… A… A… Ừm...”
“A… Lá là la… Á À A…”
Tô Mộc đỡ lấy người xiêu xiêu vẹo vẹo bên ghế phụ, trán nổi gân xanh, trầm
mặt quát lớn: “Cô an tĩnh cho tôi một chút đi, đừng phát ra những âm thanh
kỳ quái này nữa!”
“Á Á Á!!” Thuần Tưởng nháy nháy hai mắt long lanh, nghiêng đầu: “Tô
Mộc? Tôi đang ở đâu vậy?”
Tô Mộc hít sâu một hơi, ổn định lại tâm trạng của mình: “Nói chỉ uống
một chút rượu vang, cô bây giờ thì sao? Hay là uống nhiều quá rồi điên
loạn rồi?”
Thuần Tưởng không uống rượu thì thôi, vừa uống rượu liền nổi tiếng. Phản
ứng khi say rượu của mỗi người đều khác nhau, có người thì thở to ngủ, có người
lải nhải, có người thì cuồng hôn môi, có người…
Dù sao thì cô nương Thuần Tưởng nhà chúng ta cũng là một người đặc sắc, dĩ
nhiên, điên loạn sau khi uống rượu còn đặc sắc hơn, một – nói nhiều, bình
thường đều là những lời chất chứa trong lòng hoặc không dám nói ra, có lẽ gọi
là uống rượu xong nói thật lòng!
Thứ hai, chính là đặc biệt thích bám người, minh chứng chính là vừa rồi Tô
Mộc bị cô bám lấy không tha. Nhưng tính chất bám người này của Thuần Tưởng cũng
rất đặc biệt, không phải ai cô cũng dính được. Ba người vừa rồi, bạn Thuần
Tưởng không dính Tô Viễn lại không dính Triệu Cảnh Hàng, chỉ chạy thẳng tới chỗ
bạn Tô Mộc, điều này chứng minh lên cái gì? Tuy là chúng ta đều tự hiểu rõ
trong lòng nhưng thật đáng tiếc, hai bạn heo yêu dấu của chú