Duck hunt
Cách Vách Đừng Nhìn Trộm

Cách Vách Đừng Nhìn Trộm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323560

Bình chọn: 8.00/10/356 lượt.

o, khi đó, cô sẽ khinh thường nói một câu:
Mercedes-Benz, tục!!!

Lấy điện thoại từ trong túi
ra xem, thời gian không còn sớm nữa, không nên phí thời giờ ở đây

Lúc gần đi, Thuần Tưởng cực
kỳ ‘Không cẩn thận’ đá trúng săm lốp xe, dĩ nhiên Thuần Tưởng chỉ đá trúng săm
lốp xe, chứ không phải những nơi khác, là vì chiếc xe này quá đắt tiền, cô
không có đền nổi!!!

Thuần Tưởng xoay người muốn
đi, đột nhiên, từ phía sau truyền đến một tiếng nói xui xẻo, cô thở dài trong lòng,
ngày hôm nay chắc chắn cô sẽ không may mắn

“Thế nào? ‘Chuyện tốt’ tối
qua không thành, bây giờ lại trút giận lên xe của người khác?” Không thể không
thừa nhận, tiếng nói của Tô Mộc không gọi là khó nghe, nhưng trong lỗ tai Thuần
Tưởng, đó là tiếng nói của ma quỷ a!!!

Thuần Tưởng mạnh mẽ xoay
người lại: “Khụ khụ… Thế nào? Xe này … Là của anh?”

Ngắm cô gái trước mặt, Tô Mộc
không khó nghĩ ra, cô ngốc này đang có ý định gì. Nhưng nhìn khuôn mặt cô ửng
đỏ, có lẽ tám phần là do cảm lạnh, nhưng cũng là do cô ta tự làm tự chịu, không
đáng để đồng tình.

“Thế nào? Không thể sao?” Tô
Mộc khẽ cười một tiếng, lơ đãng đẩy Thuần Tưởng sang một bên.

Thuần Tưởng bị Tô Mộc đẩy
sang một bên, khẽ nhíu mày liếc Tô Mộc một cái, một người đàn ông khi dễ một cô
gái nhu nhược, đây mà gọi là bản lĩnh sao? Thuần Tưởng đưa tay phủi phủi bả vai
vừa bị đụng chạm, cô bén nhọn nói: “Ơ, ôi chao… Thật không sai a. Khụ khụ… Bất
quá… Phú bà bên trong chưa cho anh căn biệt thự sao?”

Thuần Tưởng không phải ăn cơm
khô, nếu Tô Mộc này miệng lưỡi bén nhọn, cô dĩ nhiên cũng không chịu yếu thế.

Tô Mộc không ngốc, dĩ nhiên
phản ứng kịp, anh cũng không giận, chỉ mím môi khẽ mỉm cười: “Đúng vậy, ban đầu
không nghĩ hàng xóm sẽ đưa đến thứ này, nếu đã biết thì tôi nhất định sẽ mua
nguyên căn biệt thự.”

“Ắt xì…” Không kìm chế được
hắt xì một cái, Thuần Tưởng xoa xoa cái mũi đỏ, bất mãn nói: “Anh nói ai? Nói
ai?Ai là đồ a!”

“Đúng vậy, hàng xóm đưa đến
không phải một món đồ.” Tô Mộc ngượng ngùng đáp.

“Tôi… Khụ khụ…” Thuần Tưởng
ho khan hai tiếng, bĩu môi nói: “Cũ…”

Tô Mộc cũng cảm thấy phương
thức mắng chửi thế này hơi quá đáng, nhưng nhìn khuôn mặt bưc tức của Thuần
Tưởng, cảm thấy lời này vẫn rất xứng đáng nên vẫn đắc ý như thường

“Phi!” Nhìn bộ dạng đắc chí
tiểu nhân của anh, Thuần Tưởng tức giận: “BMW cái gì a, nghèo phải có ý vị!
Đừng tưởng có xe thì là công tử, đừng tưởng có tiền một chút thì bản thân là
kim quy! Dế nhũi thoạt nhìn là kim quy, trên thực tế chỉ là trứng thối thôi.”
Thuần Tưởng cuối cùng cũng có thể trả thù rồi.

Ơ, người này thật có khí thế


Tô Mộc khẽ khiêu mi, bĩu môi,
bất mãn mở cửa xe, hiển nhiên không muốn so đo cùng cô nữa.

“Khụ khụ… Thế nào?! Sợ rồi à!”
Thấy anh không phản ứng, Thuần Tưởng hừ hừ lỗ mũi, châm chọc thêm một câu:
“Benz cái gì a! Hài kịch thì tự giác một chút, cút đi cùng xe thôi.”

Kết quả là trận ho khan vô
cùng mạnh mẽ của cô.

Tô Mộc lái xe đến bên cạnh
Thuần Tưởng, Tô Mộc nghiêng mặt nhìn về phía cô. Trong con ngươi thu hút tràn
ngập ý cười.

Tên nam nhân xinh đẹp ác độc,
Thuần Tưởng trừng lại một cái, nhịn không được tự đánh giá trong lòng.

“Có rảnh rỗi thì đến bệnh
viện đi…” Tiếng nói trầm trầm của Tô Mộc vững vàng vang lên

Trong lòng lộp bộp, Thuần
Tưởng rốt cục cũng dừng ho lại, hắng giọng, đôi mắt to long lanh nhìn về phía
Tô Mộc, đây là… Đang quan tâm cô sao?

Tô Mộc hiểu rõ, nhêch môi lộ
ra nụ cười ác ý, sau đó giả vờ kinh ngạc nói: “Cô đừng có hiểu lầm.” Anh miễn
cưỡng nâng tay trái lên, dùng ngón trỏ chỉ vào Thái Dương: “Ý của tôi là cô nên
đi khám ở đây.”

Trời!!! Sao cô lại có thể
nghĩ tên khốn kiếp này là người tốt chứ!!!

Thuần Tưởng trợn to mắt nhìn
người đang nghênh ngang lái xe đi, quát to một tiếng: “Tô Mộc! Tên chết tiệt
này!!!”

“Cô là Thuần Tưởng?” Lão nhân
ngắm cô bé trước mặt hỏi.

“Dạ… Con … Khụ khụ… Con là Thuần
Tưởng.” Thuần Tưởng liên tục gật đầu, thỉnh thoảng không nhịn được lại ho khan

Lão nhân này chính là sư phụ
già ở công viên Thuý Hương, món tủ tổ truyền bốn đời Lý gia, đến đời ông ta là
đời thứ năm, vẫn kinh doanh món tủ của mình nhưng không mở rộng, cũng không cho
một nhà hàng nào biết công thức, món tủ của Lý gia không có quy củ gì cả, chỉ
có riêng một tiếng cơm truyền từ đời này đến đời khác. Không xây lại, không sửa
lại, càng không mở rộng vì bọn họ muốn giữ nguyên hương vị của món ăn, và đây cũng
là một trong những thủ đoạn của họ.

Thấy Thuần Tưởng như vậy, lão
nhân kia nhíu mày, hỏi tiếp: “Bị bệnh?”

“Khụ khụ, dạ có một chút, hơi
ho khan.” Thuần Tưởng nói xong, quay mặt đi, cổ họng lại ho khan liên tiếp.

“Nhìn cô như vậy mà cũng muốn
học làm đầu bếp sao? Có phải cô nghĩ nó đơn giản lắm hay không? Làm học trò của
ta không chỉ xào hai quả trứng là được.” Lão nhân khinh thường nhíu mày: “Làm
đầu bếp, tối thiểu phải giữ được vệ sinh và an toà