
br/>“Bác sĩ, bác sĩ … Mau, mau ra xem cho vị … đại ca này .” Thuần Tưởng kéo kéo tay Trương Gia, chỉ người đàn ông phía sau, khuôn mặt méo mó nói
Trương Gia nhìn tiểu nha đầu nét mặt đầy phong phú này, không ngừng cười trộm, vội vàng nói: “Ôi chao ôi chao, tôi không phải bác sĩ, không biết chữa bệnh, nếu cô tìm bác sĩ thì đứng đây chờ để tôi đi gọi …”
“Được, xin hỏi chị là … Y tá phải không? !” Thuần Tưởng phản ứng cũng mau, lập tức làm rõ lập trường của Trương Gia, nhưng nghĩ lại cũng đúng, cô gái này không thể là “bác sĩ Tô” được, nếu không vì sao nha đầu lúc nãy nói về “bác sĩ Tô”, ánh mắt lại “si mê” như vậy chứ … Mê trai …
“Vậy mau mau, để bác sĩ gì đó … đi ra để anh ta xem.” Thuần Tưởng kéo cổ tay Trương Gia , lén xoay mặt, nhìn nét mặt của mấy tên lừa gạt kia, nhịn không được mà nóng nảy
“Được được, cô đừng vội, để tôi đi gọi bác sĩ.” Trương Gia kéo tay Thuần Tưởng xuống, cười khanh khách đi đến phòng làm việc của Tô Mộc
Trương Gia mở chốt cửa ra, thăm dò hỏi : “Bác sĩ Tô, chuyện bên ngoài có lẽ anh đã sớm biết rồi .”
Tô Mộc ngồi trên ghế, giương mắt nhìn Trương Gia một chút, sau đó đưa tay với lấy quyển lịch trước mắt, cúi đầu xem nói: “Không có gì đáng ngại, tên kia chỉ bị thương ngoài da, cô tự xử lí là được rồi .”
“Hả … Như vậy là được rồi sao?” Trương Gia không có ý gì, dù sao thì xử lí vết thương như vậy, ai làm cũng không sao, hơn nữa cô là y tá chuyên nghiệp, những điều khác thì không dám nói nhưng động tay thì là hạng nhất, dám chắc không thua Tô Mộc. Nhưng bệnh nhân ngay cả bác sĩ còn chưa thấy đã biết bệnh, có lẽ sẽ cảm thấy mình không được coi trọng
“Vậy còn chưa được sao ?” Tô Mộc nhíu nhíu mày, nói tiếp: “Chỗ này là phòng khám bệnh của tôi, không phải chỗ thu nhận phế phẩm, vậy… Nếu không có chuyện gì thì không cần để ý, cứ đuổi đi thôi.” Nhún nhún vai, Tô Mộc nói thẳng thừng
Trương Gia nhịn không được cười khan hai tiếng, may mà đã biết người này một thời gian dài, nếu không ngay cả cô cũng bị nét mặt lạnh lùng, giọng nói sắc bén này lừa cho .
“Hừ … Nha đầu này dám chạm vào Lão Tử ? Bây giờ ngay cả phòng khám rách nát của các người cũng dám coi thường Lão Tử ? ! Cô là ai ? Tìm bác sĩ giỏi nhất của mấy người ra đây !!! Mất bao nhiêu tiền thì tính nha đầu kia ! Đừng có tuỳ tiện làm cho có lệ rồi thôi!” Người đàn ông kia đẩy Trương Gia ra
Thuần Tưởng kéo lại Trương Gia, có chút xin lỗi , Trương Gia kéo Thuần Tưởng ra, lắc đầu.
“Này này này, tôi nói có phải anh muốn gây chuyện hay không ! Cô gái này dễ bị khi dễ thôi, lại là người mới đến, cho nên mới bị mấy người lừa gạt mà thôi. Tôi không sợ anh, đừng nghĩ có thể gây chuyện ở đây, muốn bác sĩ tốt nhất đi ra gặp mấy người sao, trời ạ, bác sĩ tốt nhất của chúng tôi là bác sĩ khoa não, mấy người muốn qua đó khám não sao ?” Trương Gia bĩu môi, vừa nói vừa xoay người vào chuẩn bị nước nóng và thuốc
Wow…
Thuần Tưởng mở to mắt, vẻ mặt sùng bái nhìn phía Trương Gia.
Công lực rắn độc của bà chị này đúng là không thể khinh thường, hoàn toàn có thể phân cao thấp của Tô cặn bã cạnh nhà cô
Trương Gia khẽ mỉm cười, dĩ nhiên hiểu ý trong đôi mắt to nóng nảy của Thuần Tưởng, thật ra thì miệng cô đâu có lưu loát như vậy, có lẽ do gần mực thì đen mà gần đèn thì sáng, ở cùng chỗ với tên ác độc như Tô Mộc nhiều, dù sao cũng phải thừa hưởng chút chứ
“Cô cô cô !” Người đàn ông kia chán nản chỉ vào Trương Gia, muốn ầm ĩ tiếp nhưng thật sự không dám náo loạn nữa, nghẹn đến đỏ mặt tía tai, cô gái đứng cạnh im lặng nãy giờ không nói gì, có lẽ cũng đang xem kịch vui
“Mẹ kiếp ! Lão tử lập tức đập nát phòng khám bệnh rách nát này !” Ngoài miệng không thể ầm ĩ thì chỉ có thể dùng bạo lực để hù doạ thôi
“Đập phòng khám bệnh? !” Đột nhiên, một tiếng nói trầm ổn mà từ tính truyền đến.
Thuần Tưởng nghe thấy, không khỏi trợn mắt, cả người ngẩn ra …
Tiếng nói này, tiếng nói này …
Tâm trạng lúc này của Thuần Tưởng đúng là khó có thể dùng từ gì để hình dung, giống như có vô số con mèo nhỏ đang khuấy động tâm cô vậy
Hy vọng là cô nghe lầm, thật sự, trời ạ, xin nói cho cô biết, cô không phải đen đủi như vậy, chỉ là …
Chỉ là một đứa con bị Thượng đế vứt bỏ …
Thuần Tưởng xoay người lại, trong nháy mắt nhìn thấy người kia, lệ rơi đầy mặt .
Trời ạ, nếu vứt bỏ cô thì vứt bỏ hoàn toàn đi có tốt hơn không, sao lại cứ thời thời khắc khắc gặp tên xui xẻo này ! Không, là tên xui xẻo này thời thời khắc khắc bám theo cô, không chịu rời đi !!!
“Anh, anh, anh … Tô, Tô, Tô …” Thuần Tưởng chỉ vào Tô Mộc đang dựa vào tường cười xấu xa, dung nhan thất sắc, đứng không vững, tay run run chỉ chỉ tên cặn bã kia, trời ạ, sao lại để anh ta xuất hiện lúc này để bỏ đá xuống giếng chứ ! ! ! ! ! ! ! !
“Sao vậy ? Bình thường thì oa oa miệng, bây giờ thoáng cái đã thành hộp băng rồi ?” Tô Mộc kéo nhẹ khóe môi, đôi mắt xinh đẹp chuyển hướng sang T