The Soda Pop
Bản Tình Ca Xót Xa

Bản Tình Ca Xót Xa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322485

Bình chọn: 10.00/10/248 lượt.

Đôi khi một màn ảo thuật nhỏ của “anh thầy” cũng làm Thu lưu luyến mãi...

Sau khi chào cô Phương, Ngôn phóng xe ra về. Ánh đèn chiếu từ
xe anh tỏa sáng một góc ngã ba. Những con ngõ ở Trần Khát Chân thật là ghê rợn
với độ dốc hiểm trở khôn lường. Nếu xe máy, xe đạp bị hỏng phanh hoặc chạy yếu,
thể nào cũng bị lao tuột về xuống cuối chân dốc tối hù. Về số hai, chiếc Wave
Alpha của Ngôn ồ ồ phi ngược trên triền dốc có lẽ phải nghiêng bốn mươi lăm độ
– như một con bò điên đang thời sung sức, rồi đâm bổ ra trục đường chính. Ngôn
muốn sắm một chiếc máy quay phim để ghi lại những hình ảnh này lắm. Anh hình
dung đoạn video mình tải lên mạng sẽ thu hút hàng nghìn lượt xem, với tiêu đề:
“Có một Hi-ma-lay-a bên sườn Hà Nội!”

Bon bon trên đường Đại Cồ Việt, anh tranh thủ ngắm nhìn những
khoảng không gian lộng gió và rực sáng ánh đèn. Lần nào cũng vậy, trước mỗi khung
cảnh hùng vĩ, anh luôn dùng hết mọi cảm quan để tận hưởng những vẻ đẹp tuyệt vời
như đang dâng lên và tràn ngập tâm hồn. Lao đi trên cây cầu vượt bắc vuông góc
với các con đường Bạch Mai, Phố Huế, anh thấy mình như đang được nhấc bổng lên
không trung, để mặc cho luồng gió mát lạnh của khí trời tháng mười một lướt
trên những vành tai và cánh tay mình một cách sảng khoái. Nếu như bộ chip tự điều
khiển xe gắn máy trong tưởng tượng của anh có thật trên đời thì có lẽ trong
giây phút này, anh đang đưa mắt rảo khắp ba trăm sáu mươi độ của tầm nhìn mà tận
hưởng...

Giá mà có một người nữa cũng đang ở bên, và cùng chung niềm hạnh
phúc này đây với mình thì thật tuyệt diệu biết bao!... Trong tâm trí Ngôn bỗng
hiện lên hình ảnh Huế Anh. Ngôn cảm thấy nhớ cô. Đã mấy tuần rồi chưa gặp lại,
nhưng hình ảnh khuôn mặt thon thon và đôi mắt dịu dàng của cô vẫn in đậm trong
tâm trí Ngôn. Không biết giờ này cô đang làm gì? Có lẽ đang học bài? Đọc sách? Hoặc
lướt mạng? Xem phim?... Anh không biết hiện giờ cô đang vui buồn ra sao, cười
nói thế nào, nhưng đối với anh, mỗi khi nhớ đến cô, như trong giây phút này, đều
khiến lòng anh bừng lên một nỗi niềm hạnh phúc khó tả. Anh vui vì được biết cô
trong đời và cảm thấy may mắn vì từng được ngắm nhìn từng làn tóc, bờ mi của
cô. Anh thấy cuộc sống của mình đáng quý hơn vì biết yêu mến cô.

“Từ khi quen em, anh đã
biết bối rối

Vì những lúc thoáng
nghe em cười

Anh đã biết con tim

Yêu em mất rồi

Người yêu ơi, xin em chớ
quên...”

Về đến nhà, nhìn thấy mâm cơm mẹ đã dọn sẵn, có đậy lồng bàn,
nhưng Ngôn chưa vội. Anh không thấy đói – có lẽ chỉ cần nhớ đến Huế Anh thôi đã
đủ no rồi. Quẳng chiếc cặp qua một bên, anh ngồi phịch xuống ghế đệm, rút điện
thoại từ trong túi quần ra, bấm bấm tin nhắn. Anh chọn lọc chi li từng từ từng
chữ để viết, và hình dung nếu mình là người đọc thì liệu có dịch được không. Viết
hoàn chỉnh một đoạn tin rồi, anh lại nhấn lên trên đầu để đọc toàn bộ hai lần nữa.
Cuối cùng, tin nhắn đó không được gửi đến bất kỳ một cái tên nào trong danh bạ,
vì số điện thoại của người nhận ấy, Ngôn đã thuộc nằm lòng từ buổi chiều ngày
mười chín tháng mười rồi.

“Thỏ đang làm gì đấy em? Ăn cơm chưa? Anh mới đi dạy về này.
Mời em cùng xơi cơm nhé.”

Cái nickname “Thỏ” được anh đặt cho Huế Anh, kể từ khi cô vui
mừng nhận được món quà của anh. Buổi tối hôm ấy, về phòng, bóc quà ra, cô hết sức
ngỡ ngàng và ngồi ngắm nghía chú thỏ mãi. Cô khâm phục bàn tay khéo léo của
Ngôn và tự hỏi không biết anh đã làm thế nào để có thể dựng được hình khối chú
thỏ đáng yêu này bằng giấy được. Và từ khi nhận được lời cám ơn của Huế Anh, mỗi
ngày Ngôn đều gửi ít nhất một hai tin trò chuyện với cô. Khi thì hỏi thăm sức
khỏe, khi thì nói về chuyện học tập hoặc hỏi han về một số từ vựng trong tiếng
Pháp – những thứ sẵn có trên mạng. Có những hôm “bí” chủ đề, anh đợi đến mười
giờ rưỡi tối để chúc cô ngủ ngon. “Chúc Thỏ ngủ ngoan nha. ^^” Hoặc “Thỏ đắp
chăn ấm và mơ đẹp nhé. ^^” Và rồi tự cười tủm tỉm một mình khi đọc được dòng hồi
âm: “Anh Ngôn khò đều đặn ạ.”

Có vẻ như muốn căn thời gian thật chuẩn với lúc Ngôn đã xong
bữa cơm, Huế Anh trả lời tin nhắn:

“Em ăn rồi ạ. Anh đi đường có bị mưa không ạ?”

Hóa ra lúc nãy, trong khi mải ngắm nhìn đường phố và tưởng tượng
ra Huế Anh đang ngồi sau lưng mình, Ngôn không để ý có chút mưa bay bay trên
vai áo anh.

“Không, anh nhớ một người đến nỗi không biết mình về lúc nào
nữa kia.”

“Hi hi. Ai mà có phúc thế không biết? Mai thứ bảy đấy, anh có
đi chơi với chị ‘gấu’ không?”

“Không, anh chẳng có ‘gấu’ nào cả. Anh chỉ có thỏ thôi.”

“Thôi, em đi nhúng nước rồi khò đây. Chúc anh ngủ ngon nhé.”

“Uhm, chúc em ngủ ngon và mơ thấy anh...”

“Hik. Mơ thấy em còn không dễ, nói gì là mơ thấy anh. Bye anh
nhé.”

“Bye em. Have a sweet dream...”

Vẫn thói quen cũ, sau khi kết thúc cuộc “chat” qua tin nhắn,
Ngôn mở lại các tin đầu tiên của Huế Anh để đọc, dường như có bữa cơm “tăng
hai” vẫn luôn dọn sẵn cho anh nhấm nháp vậy. Thỉnh thoảng anh còn đọc