
à.
_ CÁI GÌ??? - Cái võng lại giật bắn lên.
Trong ba giây đầu tôi nghe thấy tiếng kẻo kẹt của dây dù cọ vào thân cột gỗ, kêu ken két như báo tử.
Hai giây tiếp đến thì...
"Cọt kẹt... RẦM RẦM... BỤP... BỤP...!!!"
Mất ba giây nữa để tôi nhận thức được là mình vừa đáp đất không an toàn với con khỉ Hạ Khánh Di.
_ Ui da! Trời ơi! Đau quá! - Tôi rên rỉ. Thấy chưa, đã bảo mà! Đứt võng rồi nè Di ơi!
Tôi đánh chan chát vào vai cái tên vừa té lộn cổ xuống sàn sém sập gác. Mắng xối xả, văng cả nước miếng:
_ Đồ mất nết! Đồ hư thân! Ngồi thì ngồi được rồi còn phá của hả?
Dưới nhà, con bé Cherry nghe có âm thanh lạ, nó hú vọng lên gác:
_ Nè, hai người làm gì rầm rầm trên đó y như mít rụng vậy? Làm chuyện gì cũng phải "kín đáo" một chút chớ!
Tôi đang nổi quạu, cau mày, mặt nhăn như khỉ, quát lớn:
_ Đứt võng chớ gì. Kín đáo cái cù lôi ấy. Đau gần chết nè!
Ba mươi giây sau tôi vẫn chưa nhấc mông ra khỏi sàn nữa, tên Di thánh
vật nãy giờ bị tôi đánh vẫn im ru, mặt lạnh như tiền. Trời ạ, đừng nói
té đứt võng đập đầu xuống sàn một tí thì não đã lộn tùng phèo lên rồi
nha.
Thấy cậu bạn mặt cứ biến sắc dần, từ hồng sang trắng, từ trắng sang
xanh, từ xanh sang tím, từ tím sang đen y như bảy sắc cầu vồng làm tôi
lo quá. Thôi đánh Di, tôi hớt hải lo, tay huơ ra như cái quạt phất phất
quanh cổ Di.
_ Ê, ê, nè nè, ông có sao hông? Nhìn đi, số này số mấy? - Tôi giơ hai
ngón tay ra. - Ông nhớ tui tên gì hông? Di, đừng làm tui sợ nha! Có gì
bất thường thì nói nhanh để tui còn kịp dắt ông đi chích. Nhỡ ông lên
cơn rồi phập tui thì tai hại lắm!
Di khỉ vàng vẫn im lìm như câm, thu mình lại, mắt sắc lẹm như kên kên.
Hắn thùng thẩy phủi mông bước rầm rầm xuống gác, bỏ lại tôi bơ vơ cùng
cái võng vừa "chia tay dương thế".
_ Cái ông nầy! Khùng thật rồi! - Tôi lèm bèm một mình, liếc về tên
"đưng" vừa đi xuống, xong lại luống cuống "thu dọn hiện trường".
Một ngày chỉ dùng đến từ "khốn nạ.n" để hình dung. Ối, lại văng tục rồi! *vả miệng, vả miệng*.
***
_ Bác Tâm, chuyện này là sao ạ? - Hạ Khánh Di chạy ùa ra vườn sau, nơi
ông Thanh Tâm đang tưới mấy luống rau trong mô đất hẹp, những tia nước
bắn ra ướt một vuông đất lớn.
Bác sĩ Tâm xoay qua nhìn cậu thiếu niên vừa hỏi mình, thở dài.
_ Chắc lại phải dọn nhà đi quá! Bọn chúng đánh hơi đến rồi!
Di nhíu mày:
_ Trốn chạy hoài không phải là cách. Chúng đã đến đây thì ta vô phương tìm ra lối thoát. Giờ chỉ còn cách đối diện sự thật thôi.
Tia nước trên tay người đàn ông tắt ngấm, ông lặng thinh.
_ Bằng mọi giá con sẽ bảo vệ Tiểu Bạch mà!
_ Hình như con bé...nó đã tiếp xúc với Angel Hunters...
Di gật nhẹ đầu.
_ Đúng ạ! Cả phía MR.M cũng đang tìm cách tiếp cận Băng Nhi.
_ Làm sao bây giờ? Còn thằng nhóc tên BJ đó... Nó đáng sợ thế nào?
_ Có thể nói BJ là một sát thủ chuyên nghiệp, cũng là thuộc hạ trung thành nhất của lão MR.M.
Ông hỏi:
_ Cậu ấy là con trai của người đàn ông đó?
_ Với bản tính tàn bạo hệt nhau đó thì không sai. - Di trả lời.
Ông Thanh Tâm đắn đo, mang suy nghĩ xa vời.
_ Không hiểu sao mà bác lại thấy mọi chuyện có nhiều khúc mắc quá!
Di cũng thở dài ngao ngán, ánh mắt xanh buồn rầu:
_ Có nhiều chuyện con không thể nói với bác được. Nhưng xin bác hãy tin con, con đang dùng mọi cách để bảo vệ Bạch Hàn Băng.
Bóng người đàn ông từng trải vỗ vai chàng trai, cái nhìn mệt nhoài, u ám.
_ Bác chỉ mong con bé được bình yên. Bác đã nợ nhà họ Bạch một mạng
sống, trước vong linh của Hàn Phong, bác đã thề chăm sóc Hàn Băng tử tế, bác thương con bé lắm! Nó là nòi giống cuối cùng của Bạch gia, nó không thể nào xảy ra chuyện gì được. Nếu không...bác xuống suối vàng sẽ không dám nhìn mặt Phong và Tuyết.
Khánh Di cuối thấp đầu, gương mặt cũng buồn vợi.
_ Do con tất cả! Con đáng chết quá! - Cậu lại ngẩng mặt lên. - Bác ơi, đừng bao giờ giao Angel ra!
_ Bác biết mà! Chỉ có Băng Nhi mới có cách tìm ra Angel, con bé sẽ là người quyết định tất cả.
_ Dạ, từ nay con và Angel Hunters sẽ thay phiên nhau bảo vệ cô ấy. Cô
nhóc bướng bỉnh đó quá hiếu động, thật khó quản lí! - Cậu tặc lưỡi, cho
tay vào túi quần.
Bác sĩ Tâm cười khẽ, choàng vai cậu, bước vào trong nhà.
_ Ha ha, nó giống cha của nó. Con hơn cha thì nhà có phúc mà!
_ Haizz, chả biết là phúc hay là hoạ nữa. - Di thở dài, cùng bước vào trong với người đàn ông.
***
Tên khỉ thối tha đó vào trong nhà, cái mặt tưng tửng mọi hôm lại trưng
ra. Vậy mà 15 phút trước thì lầm lì như chúa ôn, chúa ngục. Đừng nói là
hắn chạy ra vườn nhờ ba tôi chích một phát nên đã tỉnh người ra nha. Tên này đúng là dị hợm, vắc xin cho người chả thấm tháp, phải nhờ ba tôi
cho liều của động vật thì hắn mới "ép phê". Bó tay không chịu nổi!
Hạ Khánh Di