
ráo riết phơi cho lẹ cái áo lên móc hứng nắng từ
ban công.
_ Bà, bà, bà, sao vậy hả? Vụ gì vậy? Có sao không đó? - Di kéo tôi vào
phòng, nói nhanh như suýt cắn trúng lưỡi, mặt mày lấm lét.
Tôi nuốt nước bọt cái ực, tay kia còn cầm cái móc phơi đồ, nhìn Di như quái vật.
_ Trăng sao gì? Thì có gì đâu!
_ Gì đâu, gì đâu. Bà sỉ diện vừa phải. Nói đi, sao hai con vẹt Luna với Lucky chết tươi vậy?
_ Hồi hôm qua nhà tui bị người ta đột nhập. - Mặt tôi lấm lét theo.
Di trợn mắt:
_ Cái giề? Đờ mờ... Sao nó gan thế? Nó không biết chủ phòng này là chằn tinh sao trời?
Tôi cầm cái móc quất vào Di.
_ Chằn tinh hả? Vô duyên. Sao không nói là thằng đó quá gan khi xâm nhập vào ngôi nhà có 4 người hết 3 người là đai đen Teakwondo kia chứ?
_ Ờ, đai đen gì mà ngủ như chết, người ta bẻ đầu hai con vẹt chết tươi
mà còn không biết nữa kìa. - Di tủm tỉm cười. - Ờ, mà cuối cùng nhà có
mất mác gì không?
Tôi lắc đầu, ngồi xuống cái võng.
_ Nothing.
_ Thằng khùng, bẻ đầu được hai con vẹt nhiều chuyện rồi không mau chỉa
luôn cái Ipad để trơ trơ ra đó cùng cái con heo đất để công khai trên
bàn học bà vầy chứ? Ngu ghê ý. Không chôm luôn cho bỏ ghét! - Tên khỉ
vàng đáng ghét đó cười nham nhỡ. - Hay nó sợ danh đai đen có tiếng
(không có miếng) của bà? Nó nào biết là bà híp mắt lại là ngủ say như
heo ư?
Ya, tên trời đánh này đang quan tâm tôi hay là đang viện cớ xỉ vả tôi thế?
_ Ông muốn tui đập ông thật phải hông? Đang bực mình muốn chết đây nè.
Khánh Di cố nín cười rồi tranh ngồi xuống cái võng của tôi.
_ Đùa ý mà.
_ Đứt võng bây giờ, hai đứa gộp lại cả tạ đó nha. - Tôi lườm.
Di vẫn ngồi với tôi, đẩy chân cho võng đung đưa qua lại, như thách tôi.
Hừ, dây võng mục rồi nghen Di, làm sao đứt võng là hai đứa té sập gác
chứ chả chơi.
_ Thật là không sao thật chứ?
_ Không. Ngoài trừ hơi "hấp diêm" tinh thần tui một tí.
_ Đả kích thì nói đả kích đi. Trước mặt con trai mà nói "hấp diêm", bà cũng táo tợn ghê nhỉ? - Cậu ta cốc đầu tôi, răn dạy.
_ Chơi chung với nàng Dolly yêu thương của chú mà tôi bị nhiễm thế này
đấy. - Giờ phát hiện ra là bạn bè có sức ảnh hưởng khá lớn tới thói quen ăn nói của mình. Nói chuyện với Dolly thì con bé dạn miệng dạn mồm đó
cũng khiến tôi quen mồm theo. Giờ hễ nói chuyện với Di hay An là tôi cứ
bô bô theo lối ăn nói ấy. Quên mất hai cậu đều được giáo dục kĩ lưỡng
trong lời ăn tiếng nói. Thấy mắc nhục thật đấy. Bị con trai sửa lưng!
Hic. Mặt tôi đỏ hết cả rồi.
Khỉ đầu vàng Di công tử vẫn đung đưa võng. Bô lô ba la:
_ Mà sao nó "hấp diêm" tinh thần bà? À, nhầm! Bà làm tui liệu theo nè. - Di quẹt mỏ. - Sao mà đả kích bà?
Tôi móc ra một con búp bê ma hồi nãy đã lén giấu đi, mặt mày nó đã chùi sạch máu, giơ ngang mặt Di.
_ Má ơi! Giật mình! - Di nhún lên, hét khiếp đảm khiến cái võng run lên bần bật.
_ Nhè nhẹ thôi, đứt võng! - Tôi gắt. Sợ đứt võng mà chả thèm đứng dậy. Võng của tôi mà, sao phải nhường?
_ Búp bê kinh dị? Bà chơi mấy con này á hả? Biến thái vừa thôi, tui sợ ma lắm nha!
_ Xí, thằng đột nhập vào nhà nó quăng cả chục con ở ngoài ban công rồi
rẫy máu của hai con két khắp nơi. Ba tui gom đám búp bê bỏ vô kho hết
rồi. Tại tui tiếc nên lấy một con lại để dành tới Halloween nhát ma
người ta đó! - Tôi bẻ đầu, vặn cổ con búp bê đáng sợ đó cho hả tức.
Hồi nãy chúng nó làm tôi sợ thật đấy, mà sợ tự nhiên hết sợ rồi. Dù sao cũng chỉ là búp bê thôi mà.
Hạ Khánh Di kéo con búp bê trên tay tôi, ngắm nghía.
_ Jack? Bà ghi cái này dưới áo của nó chi vậy?
_ Đâu? - Tôi nhìn dưới gấu áo của nó, chữ "Jack" viết tay bằng mực đen.
Nét chữ xiên xiên bay bổng giống y như trên lá bài Jack ban sớm. - Đâu
có! Tui đâu có viết! Chả lẽ của cái "thằng đó" viết?
_ Tên đó giống cảm tử quân ghê. Đánh bom liều mạng mà còn hô hoán là
"Tôi ôm bom! Tôi ôm bom!" được à? Nó vô nhà bà rồi khoe bà nó tên Jack
hả? Hoang đường! - Di xì dài, lại nhún võng! Trời ơi, hắn muốn đo đất
hay gì đây?
Tôi ôm tay, lắc đầu:
_ Hồi sáng nó dám để lại lá bài, nét chữ y chang vầy, ghi là "Where are you, Angel?". Đó, thằng đó gan thầy chạy.
Tự dưng mặt Di biến sắc, cơ mặt chùn xuống, hỏi lại:
_ Lá bài gì vậy?
_ Ờ, là con Jack bích trong bộ tú lơ cơ đó! - Tôi nói.
Cơ mặt đó hoá lạnh lẽo, dường như biến thành một Hạ Khánh Di hoàn toàn
khác vậy. Y hệt như hôm mắng tôi xối xả về vụ lỡ chat với cái tên
Darkness gì đó.
_ Black Jack! - Di công tử lại lẩm bẩm một mình như thằng "đưng" (điên).
Tôi múa tay trước đôi mắt xanh lơ trong như nước biển kia.
_ Di thiếu gia, hú hú! Bị gì vậy?
Di bần thần:
_ Ngoài đám búp bê kinh dị và lá bài Jack đen ra thì còn có gì nữa không?
_ Có. - Tôi gật đầu. - Một con búp bê thiên thần bị cắt tơi tả treo cổ đung đưa trên trần nh