Old school Swatch Watches
Anh Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ

Anh Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328423

Bình chọn: 10.00/10/842 lượt.

n biết cách giữ
một nhịp độ vô hình trong cuộc rượt bắt truy tìm sự thật từ
quá khứ. Cậu ấy chất chứa quá đỗi nhiều điều bí mật, thứ
mà không ai có thể khai thác được từ cậu. Nghịch lý thay, buổi chiều, Jonny lại quá thật tâm. Vẻ thật tâm đó không dễ dàng
gì giả tạo nên được.

Linh bóp trán. Đắn đo, suy nghĩ. Jonny đang suy tính điều gì?

Cỗ máy thời gian bắt đầu tua lại...

***

Chiều hôm đó _ 3.00 pm.

Nghĩa trang X.

Chiều của một ngày sau cơn mưa mang theo bầu không khí dịu mát,
rửa trôi đi lớp bụi bao bọc thành thị và tẩm xuống nền đất
nâu ướt mềm thành những mảng tơi xốp.

Nghĩa trang heo hút. Những ngôi mộ không quy hoạch xây ngang dọc tán loạn, nhiều màu sắc

như một nét chấm phá cố che đi sự điêu tàn che giấu trong cả một không gian linh thiêng của người đã khuất.

Nguyễn Chí Linh bước men theo con đường nhỏ, tránh đôi chỗ có
những ngôi mộ chen chúc nhau mọc vô khoa học. Một người có ý
thức về thời gian sẽ luôn là người đúng hẹn. Cậu có một cuộc hẹn với "ai đó" tại nơi hoang vắng này. Ngẫm lại, điều này
quả là kì cục. Tại sao phải gặp mặt tại nghĩa trang?

Những bước chân vang lên lạo xạo, đế giày vương mùi cỏ và đất
nâu bám vào, trở thành những vết ố trên mảng da giày có gam
màu tươi sáng.

Mưa quấy nhiễu sự thanh tịnh của nơi đây, bao bọc cả bãi tha ma
bằng vệt sương mỏng, phảng phất mùi nước mưa có chút thành
phần axit, trở thành một mùi ngai ngái, hắt vào mũi những
người đang hiện diện.

Chiếc áo chemise đen đơn giản, mái tóc vàng, làn da trắng và
đôi mắt xanh ngọc như nước biển _ dấu hiệu để nhìn nhận ra đối tượng mà Linh muốn tiếp cận, là chàng trai đã đứng rất lâu
trước một ngôi mộ. Trên tay mang theo một bó cúc trắng, chàng
trai mặc chemise đen không biết đã đứng trước ngôi mộ này bao
lâu, chỉ thấy cả tóc và áo của cậu đều bị xẹp xuống, âm ẩm. Chắc rằng, đám mưa nhẹ hạt cuối cùng trước khi hạ màn một
ngày ẩm ương là thứ đã gặp gỡ cậu trong một quãng thời gian
dài, dấu vết của nó vẫn cố in ấn trên người chàng trai đó.
Ướt đẫm.

Linh tính báo cho chàng trai biết có người ở phía sau mình.
Không vội vàng để quay lại, vẻ bình thản báo hiệu rằng người
phía sau không phải là một thành phần nguy hiểm.

_ Hẹn nhau tại nghĩa trang, cậu lúc nào cũng quái đản. -
Nguyễn Chí Linh đứng từ phía sau mái tóc ánh vàng kia, câu nói như thay thế một câu chào hỏi.

Người trai trẻ đứng trước mộ tĩnh lặng như trụ đá, đôi mắt
nhắm lại, như một cách ngủ đứng, bó cúc trắng vẫn nằm trong
tay.

Tiếng nói của Chí Linh đã phá đi sự yên ắng mang phần đáng sợ đó bay lảng đi. Đưa tâm hồn chàng trai kia về với thực tại. Môi cong nhẹ, không mang vẻ quỷ quyệt bình thường vẫn cố tỏ, nụ
cười hôm nay nhẹ trong như nước mưa còn đọng trên những tán lá
xanh, tí tách nhiễu loang trên đất.Đôi mắt ai đó đã mở ra, đồng tử thanh khiết màu nước biển trong lành, đôi mắt cũng trong
sạch như được cơn mưa gội rửa đi. Tất cả mang theo một sự thản
nhiên tuyệt đối.

_ Cậu đã đến. Dragon, kẻ luôn bắt người ta đợi, hôm nay lại đến rất đúng giờ. Thực ra, không phải cậu không có ý thức về
thời gian mà chỉ cố tình muốn người khác chờ đợi mình.

_ Cậu đang giễu cợt tôi? - Linh nói, trong đáy mắt tròn đầy mang theo sự đề phòng cao độ.

Giọng nói đang xoay lưng về phía cậu tư lự, như một cách ve vờn con mồi. Cậu biết, vị trí của cậu hiện giờ là người làm
chủ cuộc đối thoại, và một kẻ biết điều sẽ biết cách nhún
nhường, dù cậu có đề ra bao nhiêu yêu sách thì họ cũng ngậm
tăm, miễn cưỡng làm theo.

_ Hình như cậu muốn hỏi tôi gì đó, điều mà cậu chắc là tôi sẽ biết rõ. Tôi cho cậu 15 phút để trình bày.

_ Jonny, hôm nay cậu thật kì lạ. Tôi phải hỏi sao đây? Và chúng
ta đang làm gì ở đây? - Linh nhíu mày, bước ngang đến khi thấy
rõ gương mặt của Di _ người đã cho cậu cuộc hẹn.

_ Chưa tìm được câu mở bài sao? - Khánh Di quay sang nhìn cậu, cười nhạt. - Vậy tôi khai đề trước.

Trầm ngâm, bó hoa cúc cuối cùng đã được đặt xuống một kèm
theo cái cúi đầu chào người quá cố. Hành động của Di khiến
Linh khó hiểu.

Hạ Khánh Di đứng thẳng người dậy, mím nhẹ sắc môi hồng. Trầm lặng. Hồi sau mới hỏi:

_ Cậu biết đây là ai không?

Linh đưa mắt nhìn bia mộ, mang theo sự thản hoặc như thường, đúng hơn là mang chút khó chịu khi nhắc đê