
.nhỏ bị bạn thân...phản bội chưa?
Câu hỏi của Linh làm tôi cứng họng.
Bạn thân. Tôi có nhiều đó chứ. Bff của tôi có Dolly nè, Vĩ An nè, Khánh
Di nữa, tính luôn cả bé cún Hạnh Phúc cũng là tri kỉ của tôi. Và tất
nhiên là chưa bao giờ họ đối xử tệ bạc với tôi (trừ tên Di vì tình vong
nghĩa kia thôi). Xem ra, tôi không thể nào hiểu được cảm nhận của anh ấy vào lúc này.
Mím môi, tôi cũng ôm một trái tim nhồi bông màu chocolate, quay sang
nhìn, bắt gặp phải ánh mắt anh. Thoáng như thấy ánh mắt kia long lanh
như giếng khơi tràn nước, nhưng rất nhanh rồi đôi mắt ấy lại trở lại nét đẹp trong trẻo bởi con ngươi linh động, luôn sáng ngời, trong vắt như
một thế giới phủ ngập sắc nắng. Anh Linh có đôi mắt không biết buồn.
_ Chưa bao giờ ạ! - Tôi đáp, mang theo sự chân thật tuyệt đối.
Linh gật gật đầu, cười gượng, nhưng tôi vẫn nghe thấy nhịp thở kéo quãng dài một cách đầy ưu phiền bên cạnh mình. Anh vẫn tựa đầu vào vách tường có giấy dán màu vàng đi cùng với những hoa văn nâu đồng tinh tế. Chúng
tôi ngồi cách nhau chỉ chừng một gang tay.
Thế giới bên ngoài lớp kính kia vẫn đắm chìm trong một màn mưa bạc dày,
như trút hết những hơi nước ngưng tụ quá lâu trên những ụ mây đen tích
tụ sau mấy ngày âm u, xối xả ào xuống phố thị. Giống như con người ta
kiềm nén một nỗi buồn quá lâu, để nó gặm nhấm xé nát tâm can tới kiệt
quệ rồi đến khi quá sức để giấu giếm thì sẽ tuôn ào, khóc sướt mướt, oà
vỡ không dứt, mưa cũng thế, như đã phải nén dồn quá lâu mà trào dâng
khỏi đám mây đen ngòm, xả như một vòi nước quên khoá tràn trề xuống mặt
đất. Cả ngày hôm nay ước chừng phải chết rục trong những cơn mưa "sướt
mướt" này rồi.
Rồi sau cái ngưng bặt từ người bên cạnh, lâu rồi anh cũng lại tiếp tục đoạn hội thoại dang dở với tôi.
_ Vậy...nếu như một đứa bạn thân...thân hơn cả anh em ruột thịt...đứa mà mình tin tưởng tuyệt đối lại là đứa bán đứng mình...lúc đó...nhỏ sẽ làm sao? - Chí Linh nói, khó nhọc và ngắt quãng.
Tôi xoa hai lòng bàn tay vào nhau. Mưa lạnh. Chiếc hoodie của anh ủ ấm
tôi bằng mùi hương nhẹ nhàng mà khiến người khác mê mệt. Dĩa bánh trên
bàn đã vơi đi. Ly Capuchino sạch cạn.
Tôi e dè, nỗ lực lắm mới dám phát ra suy nghĩ của mình:
_ Có lẽ là...em sẽ...chấm dứt mối quan hệ đó. Vì...niềm tin trong em đã
đổ vỡ...em không thể cố duy trì thứ tình cảm có mưu tính đó được...
_ Không cho người bạn đó cơ hội quay lại sao? - Anh bỗng chồm lưng dậy,
như khẩn khoản kéo tôi vào một sự tự ép buộc lý trí mình phủ nhận hết
mọi nghi hoặc, giải quyết giả thuyết đó bằng sự vị tha.
Tôi không dám cãi, nhẹ giọng diễn giải ý mình thật thoả đáng nhất, tránh làm anh kích động.
_ Tất nhiên là em sẽ sẵn sàng tha thứ cho người bạn ấy nếu người đó tỉnh ngộ, hối cải. Còn nếu vẫn không biết ăn năn thì có lẽ rằng em không nên tiếc nuối tình cảm giả tạo này.
Anh nhắm hờ mắt, không hiểu anh đang nghĩ gì.
Tình bạn là một trong những tình cảm đáng quý nhất của con người. Nơi
bắt đầu của một tình bạn phải là sự tương đồng về suy nghĩ, sở thích,
tính cách. Và sâu hơn là sự thấu hiểu và đồng điệu chân thành của hai
tâm hồn không mang tính toán, thiệt hơn. Nếu tình bạn được xây đắp từ
lòng mưu mô, toan tính từ trước thì nó chỉ như một dòng chữ viết trên
cát, dần lâu cũng bị gió cuốn sạch, phai nhạt, không đáng để tiếc nuối.
_ Bạn của anh...làm anh buồn hả? - Tôi cắn môi, khẽ hỏi, tự dưng cũng không biết bản thân đang e ngại điều gì.
Anh cười hiền, xoa đầu tôi như đứa trẻ.
_ Ha ha, không có gì đâu! Anh chỉ hỏi vậy thôi! Đừng nghĩ ngợi nhiều!
Tôi mở mắt tròn xoe, nói:
_ Vậy chứ sao anh Linh lại buồn buồn?
_ Đâu có! - Chí Linh chối nguầy nguậy. - Anh chỉ buồn miệng hỏi vu vơ thế thôi!
_ Ôi, anh rảnh ghê nhỉ? - Tôi bật cười, vung trái tim màu nâu đang ôm
trong người ném vào Linh. Không gian bắt đầu trở lại màu sắc dịu nhẹ như hồi mới bước vào Vô Định.
Miếng gạc trắng trên chân vẫn ngoan ngoãn bao bọc lấy vết thương tím tấy trên gối. Ước chi ở đây có trứng gà nóng để lăn cho đám máu bầm dễ tan
thì hay biết mấy. Tay tôi vuốt nhẹ lên mặt miếng gạc, tự nhủ sẽ phải mua thêm thuốc giảm đau, kháng viêm mà uống. Mong là vết trầy trên tay anh
Linh sẽ mau chóng bình phục, anh vì giúp tôi mới bị thương như vậy.
Chí Linh nhìn ra ngoài trời, mưa vẫn tuôn rơi làm mặt đường trũng đầy
nước, miệng cống no nê không thể hút thêm nước khiến con đường bì bõm,
xe qua lại bế tắc vì chết máy.
Tôi cũng nhìn ra cửa kính, dây thường xuân treo mình đu đưa qua lại trên hàng rào, tôi muốn với tay ngắt một chiếc lá nhưng tấm kính chắc chắn
đã cản trở. Tinh nghịch hà hơi vào mặt kính, không khí lạnh ngưng tụ
thành những vết nước nhỏ bám li ti trên kính thành một mảng ố mờ. Tôi
đưa tay vẽ một trái tim bằng mảng hơi nước.
Dấu hiệu một mũi tên xuyên qua trái tim: thần Cupid đã bắn mũi tên tình
ái vào trái tim. Không biết sao buồn tay tôi lại vẽ ra hình ảnh đó.