80s toys - Atari. I still have
Yêu Vật

Yêu Vật

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322714

Bình chọn: 7.5.00/10/271 lượt.

ụi đôi mắt, hỏi lại: “Mỹ nhân, cái lông xù dưới váy nàng là cái gì thế?”

Tôi cười hì hì nói: “Là cái đuôi.”

“A, là cái đuôi, cái đuôi…” Chu Đại Lang đột nhiên tỉnh rượu, đôi mắt

trợn to như chuông đồng, nhìn chằm chằm vào tôi, dùng cả lẫn chân bò lùi về phía sau, “Yêu, yêu…”

Phản ứng của con người khi thấy yêu quái chẳng có gì mới mẻ. Tôi không

đợi hắn lên tiếng, đã bịt kín cái miệng của hắn, hung ác nói: “Con người ti tiện, dám động thổ trên đầu thái tuế bà đây? Chán sống rồi sao?”

Sắc mặt Chu Đại Lang xanh mét, rất giống cô gái yếu ớt bị xâm phạm không ngừng giãy dụa.

Tôi đá một phát thật mạnh vào hạ thân của hắn.

Chu Đại Lang chảy nước mắt nước mũi, ngũ quan đau đớn vặn vẹo. Nghe nói

hắn là con trai độc nhất của Chu gia, cha hắn luôn làm chuyện xấu, ngày

nào cũng bị người ta nguyền rủa đoạn tử tuyệt tôn… (Dạ Đồng thân thiện

nhắc nhở: cứ nguyền rủa nhiều là sẽ linh nghiệm, tốt nhất là đừng nên

làm quá nhiều chuyện xấu).

Tôi nhét ‘phấn Vong Ưu’ lấy từ chỗ bướm yêu vào miệng hắn, xóa bỏ trí

nhớ đêm nay. Đáng tiếc tôi sử dụng độc dược không thành thạo lắm, quên

mất là phải cho bao nhiêu, nên đổ hết vào. Miệng hắn sùi bọt mép, ngất

xỉu, sau khi tỉnh thì ngay cả tên mình là gì hắn cũng quên. Tôi thấy rất vừa lòng, lấy nước trà nước rửa thuốc nước dính trên tay, biến về hình

dáng mèo.

Sáng hôm sau, người Chu gia phát hiện ra Đại Lang biến thành kẻ ngốc,

nghi ngờ tôi là thích khách kẻ thù phái tới, dán thông cáo truy nã treo

giải thưởng khắp nơi, nhưng tôi và Tô Trọng Cảnh đã cao chạy xa bay rồi.

Trên đường, Tô Trọng Cảnh nắm lấy tay tôi, anh ta nói: “Dạ Đồng, cảm ơn cô.”

Bỗng nhiên tôi có cảm giác như bị sét đánh, vội rút tay về, không nói gì.

Tôi chưa bao giờ tiếp cận trái tim loài người gần như vậy, gần đến mức khiến mèo không biết phải làm sao.

Tôi không ghét người đàn ông này, anh ta rất ấm áp giống như ánh sáng

mặt trời tôi yêu nhất, dù tôi có kỳ quặc đến cỡ nào, anh ta vẫn có thể

chiếu đến nơi sâu nhất trong lòng tôi. Tôi cũng không để ý khi bị anh ta nhìn thếu, sự tin tưởng này xuất phát từ nội tâm cho dù anh ta không

phải là người trong tộc tôi. Thậm chí tôi còn cảm thấy ở cạnh anh ta rất vui vẻ, cảm giác đó là gì vậy?

Tô Trọng Cảnh đợi thật lâu, hỏi: “Dạ Đồng, khóe miệng cô cong lên kìa, nhớ đến chuyện gì buồn cười sao?”

Tôi lấy lại tinh thần, phát hiện ra mình đang nghĩ linh tinh, vội quay

mặt đi, cười lớn che giấu: “Tôi phát hiện ra tên anh không hay lắm,

Trọng Cảnh Trọng Cảnh, không thuận miệng. Yêu quái ngốc chắc chắn sẽ

không nhớ được, tôi đặt cho anh tên mới là ‘Bánh Chưng’ nhé! Bánh chưng

bánh chưng, đồ ăn ngon sẽ nhớ lâu hơn!”

Tính tình Tô Trọng Cảnh rất tốt, anh ta cười không phản đối.

Tôi thấy anh ta im lặng, gọi “Bánh Chưng Bánh Chưng” vô số lần.

Tô Trọng Cảnh hỏi: “Chúng ta đi đâu đây?”

“Không thể ở lại Lạc Dương được”, tôi nghĩ kỹ, “Yêu lực của tôi khôi

phục hơn nửa rồi, cũng đủ để đối phó với yêu quái tầm thường. Anh theo

tôi về Hắc Sơn đi, đó là địa bàn của tôi, không có ai dám bắt nạt anh.

Nếu anh không thích…”

Phần lớn con người không thích ở cùng yêu quái thế nhưng Tô Trọng Cảnh

lại cười gật đầu với tôi, không có chút không tình nguyện nào.

Tôi mừng rỡ, lấy miếng ngọc từ trong ngực ra, ném cho anh ta, đắc ý nói: “Thấy anh biết điều, thưởng của anh.”

Tô Trọng Cảnh nhận lấy miếng ngọc, vui mừng nhướn mày, vội vàng hỏi: “Sao cô lấy về được?”

“Không phải trộm.” Tôi biết anh ta không nhận những đồ ăn trộm, cho nên

giải thích, “Buổi sáng ra khỏi Chu phủ, tôi mang theo mấy nữ yêu giả làm nha hoàn Chu phủ đến hiệu cầm đồ, nói với ông chủ hiệu cầm đồ chủ nhân

miếng ngọc là ân nhân của tôi, ân nhân của tôi cùng trường với Chu Đại

Lang, Chu Đại Lang bảo tôi chuộc nó, trả lại cho ân công. Chu Hưng có ác danh là ác, thường xuyên tùy tiện bịa đặt tội danh bắt người vô tội.

Ông chủ hiệu cầm đồ cũng chỉ là dân chúng bình dân, nào dám để lão ta

biết mình ăn hiếp bạn cùng trường và người của con trai ông ta? Ông ta

sợ đến nhũn chân, bị tôi dọa cho hai lần, khóc lóc muốn tặng không,

nhưng tôi theo giá gốc trả bạc cho ông ta … Cho nên cũng không tính là

lừa đảo!”

Miếng ngọc được ông chủ hiệu cầm đồ xâu cho sợi tơ hồng, làm thành dây cài cát tường.

Tô Trọng Cảnh vui mừng vuốt ve hoa văn trên miếng ngọc, ngay cả đôi mắt cũng cười.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy không làm trộm cũng không tồi.

Anh ta lại vươn cánh tay đầy sẹo ra, kéo tay tôi.

Lần này tôi cứng ngắc trong giây lát nhưng không rụt về.

Dây tơ hồng quấn lên cổ tay trắng nõn, ngọc thạch xinh đẹp áp lên da

thịt, mịn màng thoải mái. Anh ta cúi đầu, cẩn thận buộc thành một nút

thắt xinh đẹp, như một món đồ gốm thiêng liêng thần kỳ nhất được thợ thủ công của hoàng gia chế tác. Ánh mắt anh ta mang theo tình ý nhàn nhạt

nhưng không có chút khinh nhờn nào, giống như tín đồ ái mộ Phi Thiên

trên bức bích họa Đôn Hoàng. Tôi có thể cảm nhận được hơi thở của anh ta dồn dập, nhiệt độ cơ thể tăng cao, còn cả nội tâm tràn đầy sự dịu dàng.

Mặt tôi nóng bừng, lại sợ anh ta phát hiện ra tôi đỏ mặt, vội vàng n