
ân huệ này, thấy ân
công không vụng về, liền bớt chút thời gian dạy ân công cách nướng cá, để ân công tìm kế sinh nhai, sau đó trở về hầu hạ phụ thân. Nhưng phụ
thân tâm bệnh khó chữa, tiểu nữ ngày ngày hầu hạ trước giường, cuối cùng không địch lại được với số trời. Bây giờ tiểu nữ không một xu dính túi lại không đành lòng để thân xác của phụ thân phải chịu khổ, đành phải bán mình đổi ít bạc, an táng phụ thân, cũng báo đáp ơn cứu mạng
của Tô ân công.”
Chu Đại Lang hỏi: “Vì sao Tô Trọng Cảnh không biết tính danh lai lịch của cô?”
Tôi nói: “Tô ân công nói cứu mạng người không mong báo đáp, khuê danh
của con gái cũng không nên nói, nên không hỏi thân thế của tiểu nữ.”
Chu Đại Lang nghi ngờ: “Cô phải tự giới thiệu trước chứ?”
“Đúng,” tôi cúi đầu, đáp nhanh, “Cha tiểu nữ họ Keruisipiniyanuobisikefu, tên là Constantinovich.”
Xung quanh lặng ngắt như tờ, có vài người cố gắng muốn đọc lại cái
tên này, đáng tiếc đừng nói họ không đọc được, ngay cả tôi cũng chẳng
đọc được lần thứ hai.
Tôi lại lấy ra văn kiện thông quan và giấy tờ thân phận đã làm giả
từ trước cho Chu Đại Lang xem, tỏ vẻ yếu ớt, “Gia phụ không còn nữa,
nên vẫn chưa đăng ký ở quan phủ Lạc Dương.” Sau đó tội nghiệp nhìn hắn,
“Lần trước đắc tội với Chu Lang, là vì tiểu nữ mới đến đất quý, không
hiểu quy củ, có mắt như mù…”
Chu Đại Lang bị làn nước mùa thu của tôi làm cho rung động, nhưng vẫn cẩn thận hỏi: “Lần trước cô nói ‘mèo tốt’ là sao?”
Tôi ‘không hiểu gì’ nhìn hắn: “Tuy tiểu nữ là người Tây Vực, nhưng
thường đến Trung Nguyên, sao lại không phân được người với mèo? Chu Lang đang nói gì vậy?
Chu Đại Lang sửng sốt, hình như cũng hiểu trong lời tôi nói khi đó có
nghĩa khác, tự xưng “mèo tốt” nghe thế nào cũng không giống đang chửi
người. Hắn khoanh tay suy nghĩ rất lâu, dưới mọi ám chỉ lấy lòng của
tôi, rốt cuộc cũng cảm thấy là mình nghe lầm. Khi mèo lấy ánh mắt quyến rũ nhìn người, thì đến cả Xi Ly Quân kinh nghiệm tình trường đầy mình
còn không chống cự được, huống chi là con người bé nhỏ? Hắn bị tôi
nhìn đến mức sắc tâm nổi lên, lập tức lấy bạc ra muốn mua người.
Tôi lấy bạc, dùng ánh mắt nhìn ân nhân nhìn hắn, muốn hắn phái người giúp tôi an táng cha.
Hắn mua được mỹ nhân, mừng rỡ giả làm người tốt, liền đồng ý ngay.
Tôi lại nhắc đến chuyện muốn đưa số bạc còn lại cho Tô ân công, báo đáp ơn cứu mạng của anh ta.
Hắn có chút há hốc mồm, ban đầu còn muốn nói dối là Tô Trọng Cảnh đã rời
khỏi Lạc Dương, nhưng trước khi hắn đến đám người đã nói Tô Trọng Cảnh
bị quan phủ bắt đi nên không thể lấp liếm được. Hơn nữa người bị hại
trong án giết người đã trở về, còn đứng ở trước mắt bao người, muốn vu
oan giá họa cũng không có chứng cứ nữa.
Tôi tự động cho hắn bậc thang: “Lúc ấy tiểu nữ nhân lúc ban đêm rời đi,
Tô ân công không tiễn, ân công cứ nghĩ rằng tiểu nữ gặp phải sói hoang,
chết trên đường, trong lòng áy náy mà nhận tội. Hơn nữa ngày ấy ân
công đang đau buồn, chưa hẳn đã không có ý tự sát. . .”
“Đúng vậy.” Chu Đại Lang vỗ vỗ cây quạt trong tay, đồng ý với lý do của
tôi, cũng cảm thán, “Trọng Cảnh đúng là đồ ngốc, tội giết người mà
cũng nhận bừa được sao? Sống không tốt thì cứ nói một tiếng,
huynh đệ còn có đến cứu huynh ấy sao?”
Tôi hành lễ, nghiêm mặt nói: “Chu Lang thật đúng là ‘nghĩa bạc vân thiên’[2'>, là tiểu nữ nhìn lầm ngài rồi.”
[2'> Nghĩa bạc vân thiên: Tình nghĩa bạc bẽo như mây.
Chu Đại Lang phổng mũi, nói phụ họa: “Rất nhiều người đều cho rằng ta kiêu ngạo, kỳ thật ta thích nhất là lén làm việc tốt.”
Lời vừa nói ra, đám người vây xem đều có vẻ mặt nghẹn họng, đến cả tôi tớ hắn mang theo cũng không ngoại lệ.
Đã nói ra khỏi miệng thì chắc chắc sẽ phải làm. Nhân phẩm Chu Đại
Lang tuy xấu, tốc độ làm việc lại không tệ. Hắn phái gia đinh đi
tìm Phủ doãn Lạc Dương thả Tô Trọng Cảnh ra, lo anh ta nói lung tung,
còn thưởng cho mấy lượng bạc, lệnh cưỡng chế anh ta lập tức ra khỏi
thành, không cho phép trở về nữa. Tôi đã phái mấy tiểu yêu đứng chờ,
chỉ đợi Tô Trọng Cảnh quang minh chính đại rời khỏi đại lao, liền lập
tức đưa đi, cũng kiêm chức bảo vệ bên cạnh anh ta.
Ngao yêu đợi mọi người cất nó vào quan tài chôn xuống đất xong, tự mình đọc thuật độn thổ lên.
Chu Đại Lang không đợi nổi một khắc, vội vàng muốn tôi về phủ cùng hắn.
Tôi cũng không đợi nổi một khắc, lập tức đi theo.
Rượu thơm món ngon đầy bàn, để tiện động tay động chân tôi xui hắn đuổi đầy
tờ nha hoàn ra ngoài, sau đó chuốc rượu cho hắn. Đêm qua canh ba, rượu
qua ba tuần, người đã say chuếnh choáng, tôi cầm bầu rượu cười tủm tỉm
tiếp tục chuốc rượu hắn.
Chu Đại Lang mắt say lờ đờ mê ly, nhìn tôi khen: “Ta chưa bao giờ gặp mỹ nhân nào đẹp hơn nàng.”
Tôi biến về dáng yêu quái: “Đương nhiên.”
Chu Đại Lang lắc lắc lư lư hỏi: “Mỹ nhân, trên đầu nàng có cái gì đấy?”
Tôi rung rung tai mèo: “Là tai.”
Chu Đại Lang mơ mơ màng màng hỏi: “Mỹ nhân, trên móng tay nàng là cái gì thế?”
Tôi liếm liếm móng vuốt: “Là móng vuốt.”
Chu Đại Lang dụi d