Yêu Vật

Yêu Vật

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322895

Bình chọn: 7.00/10/289 lượt.

ạc Dương dưới chân thiên tử, thiên giới giám sát rất

nghiêm, yêu quái phải an phận thủ thường, bại lộ thân phận gây rối, có

thể sẽ bị phạt nặng.”

Tôi ngẩn ra.

Tô Trọng Cảnh lắp ba lắp bắp nói: “Năm năm qua, chỉ có cô là không chê

khuôn mặt của ta, đối xử rất tốt với ta, ta rất… Thích cô… Thích làm bạn với cô, cho nên dù là yêu quái, ta cũng không muốn cô bị phạt.”

“Ai đối tốt với anh! Tôi lợi dụng anh! Bắt nạt anh! Nhận anh làm đầy tớ

thôi! Ai cần anh sống chết bảo vệ tôi?! Cho dù bại lộ thân phận cũng

chỉ bị phạt, mà cũng chưa chắc đã bị phạt! Cẩn thận một chút là trốn

được thôi! Con người là loài vật đáng ghét nhất, anh cũng chẳng phải là

mèo đẹp trai, tưởng rằng làm mấy việc nhỏ bé ngu ngốc ấy để lấy lòng tôi, tôi sẽ vui sao?! Ngu ngốc! Ngu ngốc! Ngu ngốc! Khốn kiếp! ” Đời người vừa khổ vừa ngắn, giống như con kiến, sống được mấy chục năm

đã là quý lắm rồi. Tô Trọng Cảnh chỉ mới mười bảy tuổi, đối với yêu quái mà nói số tuổi này chỉ bằng một cái chớp mắt. Vậy mà anh ta

lại tự nguyện vứt bỏ quãng đời còn lại vì tôi. Dù là đề nghị bán cá

nướng, biến thành mỹ nữ mời chào bán hàng hay ngày nào cũng chuồn đi

chơi không để ý đến anh ta, tất cả đều là sai lầm của tôi, nhưng anh ta

chưa bao giờ trách tôi lấy một câu. Mũi tôi hơi xót, trong lòng khó

chịu như ‘đến tháng’. Muốn mở miệng xin lỗi nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, tật xấu độc miệng hơn vạn năm đã ăn sâu vào xương tủy,

chẳng những không nói được câu nào dễ nghe mà giọng điệu còn cứng

đầu hơn, mỗi câu đều mang theo sự châm biếm, khiến tôi xấu hổ.

“Dạ Đồng, cô đừng buồn, không phải ta cố ý chọc cô mất hứng đâu?” Tô

Trọng Cảnh tay chân còn luống cuống hơn cả tôi, “Chuyện này … Dù sao

ta cũng không còn người thân, chuyện này… Con người sống không lâu,

chết sớm hay chết muộn cũng chẳng khác gì nhau. Ta đã sớm ‘Tứ đại giai

không’ rồi [1'>, cứ coi như sớm chút để tích đức.”

[1'>Tứ đại giai không : thế gian tất cả đều là hư vô (theo cách nói của đạo Phật)

“Đưa móng vuốt ra đây!” Tôi hung dữ hét lên với anh ta.

Tô Trọng Cảnh ngập ngừng vươn tay.

Trong đời tôi chưa từng dùng chú trị thương cho con người bao giờ, chầm chậm giảm đau ở vết thương cho anh ta mà thấy không quen tay. Nối lại

đoạn xương đã bị gãy, yêu lực không ngừng bị tiêu hao, số lần thành công lại cực thấp.

Tôi niệm chú ngữ hơn trăm lần, mới miễn cưỡng nối lại được xương sườn và

xương đùi bị gãy của anh ta, khống chế được da thịt bị thương nghiêm

trọng không để vết thương chuyển biến xấu nữa.

Trong đại lao u tối, không khí rất ghê tởm, áp lực làm cho người ta không nói nên lời.

Tô Trọng Cảnh bỗng nhiên nói: “Dạ Đồng, cô lau mắt đi.”

Tôi nhẹ nhàng sờ lên mặt, lại phát hiện ra ở khóe mắt có giọt nước mắt không biết đã chảy ra từ lúc nào.

Tôi lau khô nước mắt, thẹn quá hóa giận, tát nhẹ một cái lên mặt anh ta: “Lắm chuyện! Điều kiện ở địa lao kém như vậy, gió thổi cát vào mắt

tôi!”

Trong địa lao làm gì có gió? Tô Trọng Cảnh lập tức cúi đầu giả vờ như không phát hiện ra.

Trị liệu rất lâu, tôi biết mình chữa nữa cũng vô ích đành an ủi anh thêm: “Nhịn thêm một thời gian nữa, anh sắp được ra ngoài rồi, đến

lúc đó tôi mời hoa yêu biết chữa trị đến chữa thương cho anh, rồi cho

anh ít linh dược của yêu giới.”

Tô Trọng Cảnh lén nhìn tôi rất nhiều lần, nghe vậy có chút kinh ngạc,

khuyên nhủ: “Dạ Đồng, cướp ngục sẽ kinh động đến thiên giới.”

“Ai muốn cướp ngục?” Tôi khinh thường nhìn anh ta một cái, khinh bỉ nói, “Chỉ biết đánh đánh giết giết, không có đầu óc! Tôi muốn tên phủ doãn

ngu ngốc kia tự mình đưa anh ra ngoài!”

Tôi nói với anh ta phương án hành động đã được vạch sẵn yêu cầu anh ta phối hợp. Sau đó liên hệ với đám yêu quái Lạc Dương giúp tôi một tay.

Mọi người cảm thấy giúp đỡ chỉ là chuyện nhỏ, hơn nữa nếu giúp

đại yêu quái lợi hại như tôi sẽ nợ bọn nọ, tương lai có thể có tác

dụng, vì thế đều đồng ý.

Qua hai ngày, tôi điều tra rõ hành tung của Chu Đại Lang, sau đó đặt

sẵn bẫy trên đường hắn đi qua. Tôi kéo theo một cụ già chết bệnh

(ngao yêu là diễn viên khách mời), khóc sướt mướt “Bán mình chôn cha”,

nhưng giá ban đầu lại không hề thấp. Người bị hại còn đang sống sờ

sờ, vụ án Tô Trọng Cảnh giết người đương nhiên cũng được lật lại,

có không ít người nhận ra tôi, ồn ào bàn tán. Không lâu sau, Chu Đại

Lang hại Tô Trọng Cảnh vào tù đi ngang qua, nhận ra tôi cũng hoảng

hốt, vội vàng đi đến hỏi nguyên do.

Tôi “điềm đạm đáng yêu” lau nước mắt, giải thích: “Phụ thân tiểu nữ là

người Tây Vực, mẫu thân là người Trung Nguyên, tiểu nữ thường theo phụ

thân đến Đại Đường buôn bán, năm nay phụ thân thay đổi ý định, muốn đến Lạc Dương, không ngờ trên đường lại bị cướp tiền. Phụ thân bệnh nặng

hấp hối, ở trong gia trang Lý gia ngoài thành. Tiểu nữ lòng nóng như lửa đốt lại biết chút y thuật bèn lên núi hái thuốc lại không cẩn

thận bị rắn độc cắn bị thương, may mắn có Tô ân công ở miếu nát ngoài

thành đi ngang qua ra tay cứu giúp. Tiểu nữ cảm tạ


XtGem Forum catalog