
ắc Sơn đi.”
“Ai xảy ra sự cố?! Anh muốn chết à? !” Tôi thấy vẻ mặt như đã thấu
hiểu hồng trần, sắp bay lên thành tiên của anh ta thì trong lòng
giận dữ, “Bọn chúng nói anh giết ai? Nói cho tôi! Tôi giúp anh điều
tra!”
Tô Trọng Cảnh nhìn tôi, lắc đầu, nhăn nhó vẫn không muốn nói.
Hỏi đến lần thứ ba thứ tư, chẳng những anh ta bao che hung thủ, còn bao che cho người bị hại?!
Trên đời sao lại có đồ ngốc như vậy cơ chứ?
Tôi thấy anh ta sống chết không chịu nói, tức giận quay đầu bước đi, quyết định tự mình đi thăm dò.
Yêu quái đều có thủ đoạn, tôi biến thành quả phụ bán rượu phong lưu
thanh tú gần nha môn Lạc Dương, dụ dỗ ba tên nha dịch, quyến rũ liếc
mắt cộng thêm trút rượu, bọn nha dịch lâng lâng, tên nào cũng đều
cảm thấy giết người không phải đại án phản nghịch, cho nên hễ biết thì
sẽ nói, đã nói thì sẽ nói hết, chen nhau muốn nói cho tôi biết trước.
“Vậy là do Đại Lang nhà Chu Hưng Chu đại nhân tự mình đưa đơn kiện.”
“Nói là giết một cô gái xinh đẹp, không tên không họ, chết nơi đất khách quê người, rất đáng thương.”
“Chu Đại Lang tự mình đưa chúng ta đi lục soát, cái miếu nát bé như vậy
liếc mắt một cái là nhìn hết luôn, làm sao giấu thi thể được? Chúng ta
cũng đi tìm quanh sườn núi gần đấy, cuối cùng phát hiện ở bờ sông có
dấu vết của vật nặng. Trở về thẩm vấn, tên học trò lang tâm cẩu phế đó
cuối cùng cũng nhận tội, nói là dìm xác xuống sông.”
“Cô nương xinh đẹp ấy ta từng gặp ở chợ, chắc mới mười bốn, thật sự là quốc sắc thiên hương, lại bị tên quái dị này hãm hại.”
“Ta thấy nhất định là tên này không cưỡng gian được nên giết người diệt khẩu!”
“Thật đúng là tội ác tày trời! Không bằng heo chó!”
Editor: đỗ béo
Betor: mèomỡ
Tôi có chút ấn tượng với dấu vết bên bờ sông. Hình như là mấy ngày trước,
tôi bắt tiểu yêu nộp một cái đầu heo nướng thơm nức bên bờ sông, còn vứt hết xương ăn thừa xuống sông. Tô Trọng Cảnh vậy mà cũng đau lòng, nói
xương có thể hầm nấu canh, không thể lãng phí, anh ta xắn tay áo rồi
vớt hết lên.
Nhưng anh ta quen cô nương xinh đẹp khi nào vậy? Sao tôi chưa gặp bao giờ?
Tôi đè nén cơn tức, liếc mắt đưa tình, dụ dỗ nha dịch.
Hai nha dịch uống đến mức đầu óc choáng váng, một tên còn có chút ý
thức, khó khăn nói: “Không biết tên là gì, chỉ… chỉ nhớ hơn một tháng trước, cô nương ấy bán cá nướng với tên giết người, dáng vẻ yểu điệu…
Ha ha, mắt hạnh má đào, eo dương liễu, da dẻ non mềm có thể nhéo ra
nước, lúc ta mua cá còn sờ một lần… mịn lắm… Ha ha…”
Cô gái hắn tả hình như hơi quen.
Tôi chống cằm, nghĩ khoảng nửa khắc, cuối cùng cũng hiểu ra, đập bàn đứng lên: “Người bị hại kia không phải là tôi sao?”
Đừng trách tôi chậm chạp, ai có thể ngờ được người chết trong án giết người lại chính là mình?
Bỏ lại tên nha dịch uống say, tôi sững sờ đứng trên ngã tư Lạc Dương, trong lòng bi thương như có mấy chục con chó gào thét chạy qua. Rút
cuộc tôi lại là nguyên nhân khiến Tô Trọng Cảnh nhận tội. Từ ngày bán cá nướng thường có người dòm ngó gần miếu nát. Tô Trọng Cảnh nói dung mạo
của tôi sẽ gây chú ý nên tôi không dùng nữa, thỉnh thoảng cùng anh
ta dạo phố sẽ biến thành bộ dáng già nua. Nhưng chúng tôi không ngờ
rằng, cô nương xinh đẹp ngày đó lại rất được chú ý, những người kia
không tìm thấy tôi, liền đi hỏi Tô Trọng Cảnh nhà tôi ở đâu. Bởi vì yêu quái không có hộ tịch và thân thế, cũng không thể bại lộ thân phận ở
nhân gian, cho nên Tô Trọng Cảnh luôn im lặng hoặc nói không biết.
Từ đó về sau, trong con mắt của mọi người tôi như biến mất khỏi thế gian, đương nhiên khiến sẽ khiến họ nghi ngờ.
Chu Đại Lang mấy ngày trước kết thù kết oán với anh ta ỷ vào phụ thân quyền thế, nhân cơ hội vu cáo anh ta giết người, để phủ Lạc Dương bắt anh ta, ép hỏi tung tích của tôi. Thời Đại Chu con người đều có hộ tịch, đi
đâu cũng phải thông báo với quan. Tô Trọng Cảnh không biết tôi từ đâu tới, tôi đi đâu, tính danh, quê quán, thậm chí còn không thể giải
thích chính xác quan hệ giữa tôi và anh ta, không thể giải thích cô
nương xinh đẹp giúp anh bán cá nướng ai dù quan hệ hai người thoạt nhìn có vẻ rất thân thiết. Hơn nữa Chu Đại Lang đã ác ý sắp xếp, chuẩn
bị từ đầu đến cuối, ác quan tra khảo, anh ta chỉ có thể thừa nhận tôi
đã chết, là tự tay anh ta giết.
“Vì sao không nói tôi là yêu quái?” Tôi quay lại đại lao, lay cho anh ta tỉnh lại, vẻ mặt nghiêm chỉnh hiếm có, hỏi: “Anh chỉ cần nói
với mọi người anh gặp phải yêu quái, bị cô ta mê hoặc là xong không
phải sao? Hơn nữa ở Lạc Dương nhiều cao tăng, trong miếu nát còn lưu lại yêu khí của tôi, thậm chí còn có đồ dính vết máu khi tôi bị thương, chỉ cần điểm chút pháp thuật là có thể tra ra hết. Dù sao con người cũng
không bắt được tôi.”
“Nhưng…” Tô Trọng Cảnh do dự rất lâu, cuối cùng không giấu giếm nữa, “Ta đã hứa tuyệt đối không tiết lộ thân phận của cô.”
Tôi lại gõ đầu anh ta, gầm nhẹ: “Anh sắp chết đấy! Đồ ngốc!”
Tô Trọng Cảnh ôm đầu đi đến góc tường, khóe mắt lấp lánh nước mắt oan
ức: “Cô đã nói, L