
ôi giận dữ lật bàn, tôi kéo anh ta đang giảng
bài cho mọi người đi về, một móng vuốt đặt trên cổ anh ta, hung ác hỏi:
“Bánh Chưng chết tiệt, tôi đường đường là thủ lĩnh Hắc Sơn, mèo yêu vạn
năm, muốn xinh đẹp có xinh đẹp, muốn bản lĩnh có bản lĩnh, anh lại dám
không thích tôi? Chán sống sao? ! Nói, có phải chê tôi là yêu quái! Xấu
tính! Nóng nảy! Lớn tuổi! Không có văn hóa? ! Không xứng với cái tên đọc sách yếu ớt chết tiệt nhà anh không hả! Có văn hóa thì giỏi lắm à!”
Tô Trọng Cảnh mặt mũi trắng bệch, qua một lúc lâu mới sống chết lắc đầu, chán nản giải thích: “Ta rất xấu…”
“Kiếm cớ!” Tôi không đợi anh ta nói xong, lập tức gạt đi, “Xấu cái gì mà xấu? Con người trên thế giới này sinh ra chẳng khác gì nhau! Hai mắt
một mũi, chẳng có gì đặc sắc. Ít nhất thì dáng vẻ này của anh dù có đi
lẫn vào trong đám người, tôi còn tìm được! Rõ ràng là anh chê tôi xấu
tình!”
Tô Trọng Cảnh nói: “Không phải, nàng tốt lắm.”
Tôi giận: “Tôi nổi tiếng là xấu tính! Tốt chỗ nào?!”
“Tính khí nàng quả thật không tốt lắm, nhưng con người nàng rất tốt.” Tô Trọng Cảnh nói rất nhỏ, không để ý đến sắc mặt của tôi lại nói những
lời tôi không thích nghe, “Dù nàng xấu tính, thích ngang ngược, không
hiểu chuyện, thích đánh nhau, thích ăn hiếp người khác nhưng nếu không
phải gặp bọn trộm cướp kẻ ác thực sự, nàng sẽ không giết người. Hơn nữa
dưới sự thống trị của nàng, tỉ lệ yêu quái Hắc Sơn tử vong là thấp nhất, yêu quái Hắc Sơn bị bắt nạt cũng ít nhất. Thôn làng ở gần Hắc Sơn dù
thỉnh thoảng bị nàng trộm đồ, nhưng nàng sẽ không để đám yêu quái ra tay giết người. Dân chúng xung quanh Ngũ Sơn hàng năm đều thờ đại tiên, bày đồ cúng heo dê, nhưng chỉ có nàng khi thấy nạn châu chấu, hồng thủy,
khô hạn là phái yêu quái đi giúp họ vượt qua cửa ải khó khăn.”
Ở yêu giới, yêu quái hiền lành chỉ có nước bị bắt nạt.
Mấy nghìn năm trước tôi đã từ bỏ tấm lòng lương thiện rồi! Càng không
cần anh ta khen tôi tâng bốc tôi. Tôi chỉ muốn biết vì sao anh ta thích
tôi lại không chịu đồng ý cưới tôi!
Nếu hôm nay anh ta không thể trả lời, tôi sẽ đánh anh ta nửa tháng không xuống giường được!
Tô Trọng Cảnh không chịu nổi sự vô lại, chèn ép của tôi, đành phải giải
thích: “Ta là con người, cuộc sống ngắn ngủi, trong giây lát sẽ già đi
….đến lúc đó hồng nhan tóc bạc, sao xứng…”
Đáp án bất ngờ này khiến tôi sửng sốt.
Tôi chợt nhận ra sáu năm đi qua, thiếu niên mười bảy tuổi ngày nào đã
trưởng thành. Những chỗ không bị bỏng đã lúm phúm râu, dáng vẻ đã trưởng thành, dáng người cũng trở nên cao lớn. Ngày tháng trôi qua, anh ta vẫn sẽ tiếp tục thay đổi, mái tóc đen mềm mại hóa thành hoa râm, đôi mắt
trong suốt xinh đẹp trở nên đục ngầu, khóe mắt sẽ có vô số nếp nhăn, cái lưng thẳng dần dần còng đi, đi đứng dần khó khăn, thậm chí trí nhớ bắt
đầu lú lẫn, cho đến khi sinh mệnh kết thúc. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ
tới sẽ có ngày tôi mất anh ta.
Trong chuyện xưa yêu quái kết hôn với con người, thường thường chỉ kể đến khi họ hạnh phúc bên nhau rồi hết.
Không yêu quái nào nói với tôi, khi người tôi yêu mất tôi nên làm thế nào?
Tô Trọng Cảnh nói: “Quen biết nàng đã là chuyện may mắn nhất trong cuộc
đời ta. Từ khi Tiểu Thần vì Thái Thần vứt bỏ yêu cốt, rơi vào luân hồi,
ta đã suy nghĩ rất lâu. Chúng ta làm bạn đã trọn rồi, làm vợ chồng… Ta
sợ ta già rồi chết đi, nàng sẽ đau lòng.”
Tôi khác Tiểu Thiến, nếu tôi vứt bỏ yêu cốt sẽ biến thành mèo, càng không thể ở cạnh con người.
“Không sao…” Tôi càng nghĩ càng loạn, đầu óc rối như mớ bòng bong không gỡ ra được.
Nhưng vì sao lại phải gỡ ra?
“Con người cứ thích suy nghĩ linh tinh, anh đọc nhiều sách như vậy…” tôi hỏi lại, “Cũng biết trong rừng loài nào yếu ớt có thể chết dưới miệng
mãnh thú bất cứ lúc nào. Nhưng chúng vẫn hưởng thụ sương sớm trên lá
xanh, ánh sáng mặt trời xuyên qua xem tán cây cổ thụ, sống vui vẻ lúc
đấy?”
Tô Trọng Cảnh nghe vậy liền ngẩn ra.
Tôi ngẩng đầu, nhón chân, nhắm mắt, nhẹ nhàng hôn lên những vết thương
trên mặt chàng, sau đó hôn khẽ lên cánh môi chàng, rồi nhìn chàng. Rất
nhiều lời tôi không nói ra miệng nhưng tôi biết chàng hiểu.
Tô Trọng Cảnh và tôi nhìn nhau thật lâu, bỗng nhiên tỉnh ngộ. Chàng ôm chặt lấy tôi, tiếng tim đập nhanh như nhịp trống dồn dập.
Trong hang động có giọt nước nhỏ xuống, trên vai tôi truyền đến cảm giác ẩm nóng, chàng nói: “Dạ Đồng, xin lỗi. Biết rõ không thể đi cùng nàng
cả đời, biết rõ càng yêu sẽ càng làm nàng đau lòng, ta vẫn không kìm chế được mà yêu nàng.”
Chàng vĩnh viễn không nỡ làm tổn thương tôi, cho nên mới do dự, cho nên mới kháng cự.
Tôi vỗ vỗ lưng chàng: “Không sao, em là yêu quái, có thể dùng pháp thuật biến hóa để từ từ già đi cùng chàng. Chờ chàng chết rồi em sẽ quên
chàng đi tái giá. Đừng coi thường em, trên đời này yêu quái đẹp trai
nhiều lắm, em hứa sẽ quên chàng, hứa sẽ tái giá, có được không…”
Ít nhất, hiện giờ chàng thích tôi, tôi cũng thích chàng.
Chúng tôi có thể cố gắng hưởng thụ những năm tháng chàng còn sống!
Lần đầu tiên trong đời, tôi muốn làm người khác vui vẻ…
********
Sau khi kết hôn, t