
của cô
không tới đây sao? Tôi cần nói chuyện với người thân cô."
Trong
lòng Tả Á lại xuất hiện dự cảm không lành, cô bị bệnh nặng gì sao? Cô
kiên quyết lắc đầu, có chút kích động nói: "Tôi là người bệnh, thân thể
là của tôi, nói với tôi là được rồi, không cần gọi người thân đến."
Trong mắt Chung Dương mắt lóe lên tia lo lắng, "Tiểu Á, kết quả kiểm tra vẫn
chưa có, nếu không.......Anh dẫn em ra ngoài đi dạo một chút được
không?"
Tả Á lắc đầu, cô không tin lời Chung Dương nói, kết quả
là đã có rồi, Chung Dương và bác sĩ nhất định là đang giấu cô chuyện gì
đó, cô cố gắng không kích động nữa, mà thật bình tĩnh nói: "Tôi muốn
biết kết quả thật, được không? Tôi có quyền được biết kết quả, dù tốt
hay xấu, tôi cũng đều phải biết." Lúc đang công tác ở nước ngoài, điện thoại di động của Kiều Trạch chợt nhận được một tin nhắn, người gửi là Tình Văn, nội dung tin nhắn là một tấm
hình, mà người trong hình chính là vợ anh, Tả Á, đang đeo một cặp kính
đen, mắt kính to đùng gần như có thể che kín hết dấu tay trên một bên
mặt của cô, cô đang được Chung Dương ôm lên xe.
Kiều Trạch nhìn
bức hình, gương mặt của anh cũng dần dần âm trầm đến đáng sợ, trái tim
như bị một con dao sắc chém vào, bàn tay cầm điện thoại di động run lên, lửa giận trong lòng bừng bừng bốc lên, "Bốp" một tiếng, chiếc điện
thoại bị ném lên bàn, ánh mắt lạnh lùng lúc này tràn đầy giận dữ, đây
chính là lý do cô không muốn đi công tác cùng với anh sao?
Ngay
lúc Kiều Trạch giận dữ không có chỗ phát tiết, đột nhiên chuông điện
thoại di động vang lên, cắt đứt nỗi thống khổ và tức giận của anh, anh
lạnh lùng cầm điện thoại di động lên, bắt máy, giọng nói lạnh lẽo mang
theo sự tức giận nói với đầu dây bên kia: "Tình Văn, đừng sử dụng những
thủ đoạn mờ ám này nữa, hiểu không?"
Tình Văn có chút ấm ức nói:
"Anh à, anh không vui cũng không được lôi em ra trút giận chứ, em chỉ
muốn cho anh biết, cô ta không yêu anh, người cô ta yêu là người đàn ông khác, em chỉ hi vọng tình cảm chân thành của anh không bị cô ta lừa gạt mà thôi."
"Người tôi yêu cũng không phải cô, cô không biết sao?
Sau này đừng có nhúng tay chuyện của tôi nữa!" Kiều Trạch lạnh lùng nói, xong liền dập máy, phiền não mà thẳng bước đi mấy bước, sau đó đấm đá
ầm ầm vào tường khách sạn, phát tiết sự tức giận và nỗi đau trong lòng.
... ...
Đêm hôm ấy Kiều Trạch trở về thành phố A, khi về đến nhà cũng đã tám giờ
tối, trong phòng khách tối om, cô không có ở nhà hay cô đã ngủ sớm rồi ? Khi đẩy cửa phòng ngủ ra, anh nhìn thấy Tả Á đang gập đầu gối ngồi trên giường mà khóc, trong tay đang cầm một quyển tiểu thuyết. Nhìn Tả Á như vậy, trong đáy lòng anh dâng lên cảm giác, dường như cô đang rất cô
đơn, giống như một con nai con bị lạc đường vậy.
Vừa thấy anh đẩy cửa bước vào, trong đôi mắt đầy nước của cô hiện lên một tia kinh ngạc, cuối cùng có chút thẹn thùng đưa tay lau sạch nước mắt, từ trên giường
đứng dậy, chạy về phía anh, như một con nai nhỏ bé chạy vào lồng ngực
của anh, anh vươn tay tiếp lấy cô, ôm hông cô thật chặt, chân của cô
cũng quấn ở trên hông anh, "Kiều Trạch, sao anh đã về rồi?"
Anh nên coi lời nói của cô là sự vui mừng hay là không hoan nghênh anh đây?
Nhưng khi nhìn lại, dường như cô rất vui vẻ khi thấy anh trở về, tham lam hít lấy mùi vị của anh, vòng cánh tay qua cổ anh, đôi môi đỏ mọng nghịch
ngợm hôn cằm của anh, hôn môi của anh : "Không phải anh nói mấy ngày nữa mới trở về sao? Đã ăn tối chưa? Em đi làm bữa tối cho anh, anh đi tắm
trước đi."
Hình như trước đây chưa bao giờ cô nhiệt tình như vậy, Kiều Trạch đặt cô xuống, để cho cô đứng trước mặt anh, đôi mắt của anh
nhìn cô, muốn nhìn thấu lòng của cô, nhưng cái gì cũng không thể thấy
được, lạnh lùng hỏi: "Sao lại khóc?"
"A.......Không có gì, bởi
vì.......cuốn tiểu thuyết này viết rất cảm động." Tả Á tham lam lưu
luyến mà ôm hông Kiều Trạch không muốn buông tay, nếu như có thể ôm anh
cả đời như thế này .......cả đời, thật là tốt biết bao, cô không biết
mình còn có thể ôm anh bao lâu nữa.......Trong lòng không khỏi cảm thấy
buồn bã : "Em chuẩn bị nước cho anh tắm."
Tả Á nói xong thì buông Kiều Trạch ra, đi ra khỏi phòng ngủ, chuẩn bị nước tắm cho anh. Kiều
Trạch buồn bực tháo cà vạt ra, cởi phăng bộ âu phục trên người ném lên
giường, nhìn cuốn sách Tả Á đặt lên giường, anh cầm lên, không biết là
vô tình hay cố ý liếc nhìn trang sách khiến Tả Á rơi nước mắt đầy mặt,
tiếng lật sách xột xoạt giống như nỗi bực dọc và phẫn uất trong lòng anh giờ phút này, đúng lúc Kiều Trạch đang định gấp sách lại, lại thấy tờ
cuối cùng, phía dưới có mấy dòng chữ viết tay rất đẹp nhìn rất quen
thuộc, đó chính là chữ viết của Tả Á.
Nếu như không tái hôn.......
Nếu như anh đồng ý nói lời ly hôn.......
Bi thương, khổ sở, mâu thuẫn, có thể bớt đi một chút hay không...... ?.
Mỗi chữ giống như một lưỡi dao sắc bén xuyên thấu trái tim của anh, cô hối
hận, hối hận vì đã tái hôn, hối hận vì đã lựa chon anh, cuối cùng cô
cũng không có cách nào yêu anh.
Thích, cũng chỉ là một câu chuyện cười mà thôi, tro