XtGem Forum catalog
Yêu Trong Đau Khổ

Yêu Trong Đau Khổ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211642

Bình chọn: 10.00/10/1164 lượt.

hể lại bị Kiều Trạch ôm chặt

vào trong lồng ngực, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, chỉ cách một chút nữa

thôi là đôi môi sẽ chạm vào mặt cô, gương mặt lạnh lùng lớn dần trước

mắt cô, môi mỏng hôn lên môi cô, trầm giọng nói: "Anh về em không vui

sao?"

"Sao lại như thế được?" Tả Á đưa tay ôm lấy anh, hôn đáp

lại, cô thật sự rất nhớ anh, tuy rằng mới chỉ có mấy ngày thôi, nhưng

chợt một mùi hương không thuộc về anh và cô chợt xông vào mũi cô, cô

theo bản năng nghiêng đầu, đẩy anh ra: "Kiều Trạch, anh mau đi tắm đi,

khắp người toàn là mùi thuốc lá, anh hút bao nhiêu rồi hả? Ăn cơm chưa?" Cô không muốn ngửi thấy mùi hương của Tình Văn trên người anh.

"Ăn rồi." Kiều Trạch lạnh lùng nói, đôi mắt cũng theo đo mà càng trầm

xuống, liếc cô một cái như đang suy nghĩ chuyện gì đó, cuối cùng buông

cô ra rồi đi về phía phòng tắm.

Tả Á đi vào phòng ngủ, nằm ở trên giường nhắm mắt lại, nhưng cô không ngủ, chỉ nhắm mắt lại mà thôi, đầu

óc suy nghĩ lung tung, cô nghe thấy tiếng Kiều Trạch mở cửa đi vào nhưng cũng không mở mắt ra.

Bên kia giường khẽ lún sâu xuống, hơi thở

của Kiều Trạch cũng tràn ngập xung quanh cô, tinh khiết, không có mùi vị của người phụ nữ khác, thân thể mát mẻ lành lạnh của anh dán vào người

cô, vật cứng ở nơi nào đó chọc vào mông cô.

"Đã ngủ chưa?" Đầu

của anh vùi vào vai cô, đôi môi mỏng dán lên cổ cô, trêu chọc thân thể

và trái tim cô. Tả Á cảm thấy nhột, không nhịn được mà rụt cổ lại: "Đừng làm loạn nữa, mau ngủ đi, không còn sớm nữa đâu."

Tay Kiều Trạch nắm bả vai của cô nhẹ nhàng kéo một cái, cô đang nằm nghiêng nên thân

thể không tự chủ được mà nằm ngang lại, thân thể Kiều Trạch cũng liền

phủ kín lấy, đôi mắt tĩnh mịch sáng quắc nhìn cô, bàn tay ấm áp che

trước ngực mềm mại của cô, nhẹ nhàng xoa nắn: "Không muốn sao?" Giọng

nói lạnh lẽo mang theo chút không cam tâm, gương mặt góc cạnh lạnh lùng

đẹp đến mê người, trong con ngươi dường như có một chút lửa giận, hình

như anh đang rất bất mãn với sự lạnh nhạt của cô: "Đầu lưỡi bị mèo tha

rồi à? Sao lại không nói chuyện?"

Tả Á cảm nhận được dục vọng của Kiều Trạch đang nhộn nhạo dâng lên, nhưng hôm nay, cô không cách nào

tiếp nhận lửa nóng của anh được, thân thể muốn kháng cự, không chút hưng phấn nào. Lúc bàn tay Kiều Trạch đang định cởi bỏ quần lót của cô ra,

cô liền ấn chặt bàn tay to của anh: "Kiều Trạch, hôm nay không làm có

được không? Em.......có chút không thoải mái."

Kiều Trạch nhìn Tả Á, trong đôi mắt có chút u ám, anh dừng động tác, hai mắt tối sầm, hơi

nheo lại, lạnh giọng hỏi: "Có cần đi khám bác sĩ không?"

"Không cần, nghỉ ngơi một đêm là được rồi, mau ngủ đi, được không?" Tả Á nhíu mày, học theo giọng điệu của Kiều Trạch nói.

Kiều Trạch lật người từ trên người Tả Á nằm, đưa tay ôm cô vào trong ngực, hôn cô một cái, trầm giọng nói: "Ngủ đi."

Hai người đều mang tâm sự riêng mà ngủ, hiểu lầm, lạnh lùng, dường như đã làm xuất hiện vết nứt trong mối quan hệ của hai người.

Hai người không ai chất vân ai, dường như không có chuyện gì xảy ra cả, bởi vì, có một số việc sẽ giống như một quả bom, chạm đến sẽ lập tức nổ

tung, thế nhưng càng cất giấu đi, càng chôn sâu xuống, đến ngày nó nổ

tung, có phải lực sát thương sẽ rất khủng khiếp không?

Hôm sau Tả Á gọi điện thoại cho Thần Thần, xin lỗi cậu bé về việc mình rời đi mà

không nói tiếng nào, Thần Thần cũng rất hiểu chuyện nói không sao cả, cô đến tham dự là nó đã rất vui rồi.

Cuộc sống vẫn diễn ra như cũ,

nhưng dường như thiếu đi cái gì đó, lại như thêm vào thứ gì đó, không

nói rõ được. Kiều Trạch vẫn cưng chiều cô như trước, có điều anh lại hay ra ngoài xã giao nhiều hơn, có khi đã về đến nhà chợt có người gọi anh lại liền rời đi.

Lúc Tả Á về nhà thăm mẹ và dượng Kiều cũng được nghe nhắc tới, Kiều Trạch đang cố gắng phát triển công ty, cho nên sắp

tới sẽ rất bận rộn, rất vất vả. Mẹ cô không ngừng dặn dò, nói cô phải cố găng chăm sóc Kiều Trạch nhiều một chút, đừng để cho anh vì quá lao lực mà kiệt sức.

Đúng, anh rất bận, thật sự rất bận, vì chuyện

của công ty, Kiều Trạch quả thật rất bận, nhìn anh bận rộn cả ngày, Tả Á không phải không đau lòng, mỗi ngày cho dù anh có về ăn cơm tối hay

không, cô đều tự biết mà ăn cơm muộn hơn một chút, chờ anh về ăn cùng,

đợi không được mới đành phải ăn một mình.

Những lúc anh về muộn

cô đều đi ngủ trước, không dám nằm trên ghế sofa đợi anh nữa, sợ anh lại nói cô không biết tự chăm sóc mình, sợ anh thêm lo lắng. Những lúc cô

mơ mơ màng màng ngủ đều cảm giác anh đã trở về. Khi đó anh đều đã tắm

rửa, cơ thể nhẹ nhàng khoan khoái nằm bên cạnh cô, ôm cô vào lòng. Mấy

ngày nay hình như hai người bọn cô không có thời gian nói chuyện, tán

gẫu với nhau, hiện tại hai người dường như chỉ “tương tác” với nhau khi ở trên giường, anh ôm cô ngủ và cùng nhau ăn sáng trong yên lặng, rồi sau đó lại vội vàng đi làm.

Tối hôm nay Kiều Trạch trở về sớm hơn

mọi ngày, sau khi hai người cùng nhau ăn cơm tối, Kiều Trạch nằm trên

ghế sofa, gối đầu lên chân Tả Á, để Tả Á nhẹ nhàng xoa bóp đầu cho anh,

chẳng mấy khi hai người mới có được