
ng lòng Kiều Trạch đau đớn từ từ đóng băng lại, nguội
lạnh, trang sách được anh nặng nề khép lại, đặt lên giường, gương mặt
tuấn mỹ chỉ còn lại sự đau đớn, ngay sau đó lạnh lẽo dần.
Kiều
Trạch tắm rửa xong đi ra ngoài, Tả Á đang ở phòng khách chờ anh, muốn
cùng anh ăn cơm tối, Kiều Trạch lại ôm lấy Tả Á, đôi môi mỏng hôn lên
môi của cô. Vẫn là nụ hôn của Kiều Trạch, vẫn là bàn tay Kiều Trạch đang dao động trên người cô, nhưng, Tả Á lại cảm thấy như thiếu cái gì đó.
Áo ngủ bị bàn tay anh lột ra từng mảnh, cô bị anh hôn, bị anh vuốt ve,
trêu chọc đến mụ mị đầu óc, lảo đảo trở lại phòng ngủ, hai người cùng
nhau ngã xuống chiếc giường lớn, anh tiến vào thật sâu trong cô, giống
như muốn dùng cách này để chạy thẳng vào trái tim cô.......Nhưng, khi
kích tình bộc phát, anh cũng biết, vĩnh viễn sẽ không có ngày đó.......
Ngày hôm sau, Kiều Trạch đưa Tả Á đến công ty, Tả Á muốn xin nghỉ việc, như
vậy mới có thêm nhiều thời gian ở bên cạnh chăm sóc Kiều Trạch. Tả Á
viết đơn từ chức, nộp lên.
Buổi chiều, giờ tan ca, Kiều Trạch có
việc bận nên không thể tới đón cô, liền nhờ Trương Chính tới đón cô, hai người chào hỏi nhau, lúc Tả Á đang định lên xe, lại chợt nghe thấy có
người gọi tên cô. Cô quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Tình Văn, khỏe
khoắn xin đẹp, giống như một đóa hoa hồng đang nở rộ, còn cô lại giống
như một cánh hoa nhỏ bé khô héo.......Trong lòng Tả Á tối tăm không chút ánh sáng.
Tình Văn đi tới gần, nói : "Chị dâu, đang vội vã về nhà sao? Tôi muốn mời chị một ly cà phê, chị sẽ không từ chối chứ?"
Trương Chính nhìn Tình Văn, nhướn mày : "Ơ, sao cô lại không mời tôi? Chị dâu
lên xe đi, em đưa chị trở về, chị đừng để ý tới cô ta."
Quả thật
Tả Á cũng không có gì để nói với Tình Văn, liền lên xe, thế nhưng Tình
Văn cũng nhanh chân lên xe theo : "Vừa đúng lúc mấy ngày nay tôi không
gặp anh Kiều rồi, đến nhà gặp anh ấy cũng được."
Trương Chính sao lại không nhận ra được suy nghĩ của Tình Văn có chứ, anh không nhịn
được nói: "Văn Văn, cô đừng quá đáng, xuống xe, mau về nhà đi."
Tình Văn liếc Trương Chính, có chút ấm ức nói: "Anh Trương, sao anh lại nói
nhiều như vậy ? Tôi tìm chị dâu, chứ có tìm anh đâu, anh ít nói lại đi."
Cuối cùng Tả Á cũng đành xuống xe cùng Tình Văn đến một quán cà phê gần đó,
ngồi vào một không gian yên tĩnh trang nhã, gọi cà phê, sau khi Tình Văn nhấp một ngụm, đôi mắt sáng rực của cô ta nhìn vào gương mặt trắng bệch đến lạ kì của Tả Á : "Tả Á, tôi rất yêu Kiều Trạch, vì anh ấy, tôi có
thể đi làm bất cứ chuyện gì. Tả Á, tôi hận cô, cô biết không, sau khi cô và Kiều Trạch ly hôn, tôi đã cố gắng để trở thành vợ của Kiều Trạch,
tôi đã rất vui mừng, cô biết không? Nhưng, cô lại trở về, không nói hai
lời, liền đòi tái hôn với anh ấy.......Giấc mơ của tôi đột nhiên tan vỡ, cô biết làm sao tôi có thể sống được đến bây giờ không? Trái tim đã
chết rồi......."
"Nhưng may mà tôi đủ kiên cường, hơn nữa, Kiều
Trạch vẫn không hề bỏ rơi tôi." Tả Á không có cách nào nghe Tình Văn nói tiếp được nữa, chỉ im lặng nhìn vẻ mặt si mê của cô ta. Tình Văn nhìn
Tả Á, rồi sau đó nhíu mày, cười cười : "Tả Á, Chung Dương ly hôn rồi, cô biết không?"
Tay Tả Á đang cầm ly trà hơi cứng lại một chút,
Chung Dương không nhắc tới, cô không biết được, cô.......dường như đã
lâu rồi cô không còn quan tâm đến những tin tức liên quan đến Chung
Dương nữa, cô hi vọng Chung Dương được hạnh phúc, nhưng cô không phải là chìa khoá hạnh phúc của Chung Dương.
Tình Văn đột nhiên kích
động nói: "Tả Á, tại sao cô không rời khỏi Kiều Trạch ? Cô không yêu anh ấy, cô yêu Chung Dương, không phải sao? Bây giờ cô có thể cùng Chung
Dương sống bên nhau rồi đấy, sẽ không ai ngăn trở cô nữa......."
"Tình Văn!" Tả Á ngắt lời Tình Văn, "Đây là chuyện của tôi, tôi nghĩ, mình
không cần cô chỉ dạy phải sống như thế nào, tôi ở bên người nào không
liên quan đến cô, xin lỗi, tôi phải đi rồi, cám ơn cô đã mời cà phê, tôi nghĩ cuộc nói chuyện của chúng ta đến đây chấm dứt được rồi."
"Tả Á!" Tình Văn kéo tay Tả Á lại, trong đôi mắt xinh đẹp lấp lánh nước
mắt, “Cô không yêu Kiều Trạch, tại sao cô lại muốn ở bên cạnh anh ấy? Cô không yêu anh ấy mà, tôi cầu xin cô rời khỏi anh đi, tôi yêu anh ấy,
không có anh ấy cuộc đời của tôi không có ý nghĩa gì nữa, cô biết không, cô buông tay cho anh ấy, cũng là cứu giúp tôi, có được không?"
Tình Văn vốn xinh đẹp trầm tĩnh giờ lại để lộ ra bộ dáng chật vật thế này,
giọng điệu như van nài cầu khẩn, mắt ầng ậng nước, tay của cô ta níu
chặt lấy tay Tả Á khiến tay Tả Á hằn lên vết đỏ. Thấy Tả Á không lên
tiếng, cô ta lại tiếp tục nói: "Tả Á.......cô thành toàn tôi, được không ? Cầu xin hãy cô rời xa Kiều Trạch, rời xa anh ấy, tôi biết nói như vậy là rất quá đáng, nhưng chỉ vì tôi quá yêu anh ấy mà thôi.......Chung
Dương mới thuộc về cô, anh ta đã ly hôn rồi, các người có thể ở bên
nhau rồi, còn Kiều Trạch, là người tôi yêu, trả Kiều Trạch lại cho tôi,
như vậy không tốt sao, không tốt sao?"
Tả Á nhìn Tình Văn khóc
rống lên, trong lòng chợt mềm nhũn ra, cô đẩy tay Tình Văn r