
ừ từ từng câu, anh sẽ kiên nhẫn ngồi nghe em trả lời."
Tả Á nhẹ nhàng báo cáo: "Không có chỗ nào không thoải mái cả, cũng đã uống thuốc đúng giờ, vẫn chưa nói với người nhà, thân thể mẹ em không được
tốt, đợi mấy ngày nữa em sẽ nói, bác sĩ cũng nói, bây giờ cũng chưa thể
trị liệu ngay được......."
"Anh ta đâu?"
"Chung Dương." Tả Á ngắt lời Chung Dương, cô biết Chung Dương đang hỏi đến Kiều Trạch,
liền đổi chủ đề hỏi, "Gần đây anh có khỏe không?"
"Làm sao anh
không khoẻ được chứ, em phải thường xuyên đến bệnh viện để kiểm tra, nếu trì hoãn nữa, anh sẽ không khách khí đâu.......Biết không?"
"Ừ, biết rồi, em sẽ làm theo lời bác sĩ, anh không cần phải lo lắng đâu."
Chung Dương hừ một tiếng, rồi nói: "Coi như em biết điều, muộn rồi, nghỉ ngơi đi, anh cúp máy đây."
Tả Á nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon!" Chung Dương cúp điện thoại, xuyên qua cửa sổ xe nhìn vào bên
trong khu chung cư của Tả Á, trong đôi mắt tràn ngập nỗi đau đớn nặng
nề, cuối cùng khởi động xe rời đi. Tiểu Á, nhất định em sẽ không sao
đâu.
Tả Á đặt điện thoại di động xuống, khe khẽ thở dài, tại sao cô lại luôn khiến cho người khác lo lắng cho mình như vậy? Chung Dương, cảm ơn anh đã đối xử tốt với em, hi vọng anh có thể tìm một người xứng
đáng với mình, cô thầm nghĩ, cũng đứng dậy dọn dẹp bàn ăn, tắm rồi đi
ngủ.
Đã chín giờ, anh.......tối nay chắc anh sẽ không về, chắc là anh ở lại chỗ Tình Văn rồi. Tình Văn yêu Kiều Trạch nhiều năm như vậy,
cũng giống như Kiều Trạch yêu cô, mặc dù trái tim Kiều Trạch lạnh lùng,
lại cứng rắn, nhưng cho dù là một tảng băng lớn cũng sẽ có ngày tan chảy ra.
Tả Á nằm trên giường, nhìn vị trí bên cạnh trống không,
không nhịn được mà đưa tay xoa gối Kiều Trạch; ga giường, vỏ chăn, bao
gối đều đã thay mới, trên giường đã không còn mùi vị của anh nữa, đáy
lòng dâng lên cảm giác khó chịu, cô vùi mặt vào gối, ép mình phải ngủ.
Trong giấc mơ, cô thấy một biển hoa màu vàng nhạt, Kiều Trạch cõng cô chạy
trong biển hoa ấy, đến lúc mệt, Kiều Trạch đặt cô trên mặt đất được phủ
kín toàn là hoa, hôn môi của cô, cúi đầu nỉ non, nói anh yêu cô.
Tả Á đang nằm mơ chợt cảm thấy phía bên kia giường lún xuống, một luồng
hơi thở quen thuộc nhích lại gần, một đôi tay khỏe mạnh ôm lấy hông của
cô, đôi môi quen thuộc hôn cô, nụ hôn nhẹ nhàng ôn nhu, như những cánh
hoa rơi lên mặt cô, trên da thịt cô, anh về sao? Hay là mơ? Nếu như chỉ
là một giấc mơ, cô mong nó sẽ kéo dài mãi mãi.
Khi thân thể của
cô bị dục vọng nóng rực lấp đầy từ phía sau, cô biết đây không phải là
mơ, nhưng cô vẫn không muốn tỉnh lại, không muốn nhìn thấy vẻ mặt lạnh
lẽo của anh, cũng không muốn nhớ tới thân thể của anh cũng đã từng dây
dưa với Tình Văn như vậy, đôi môi của anh cũng đã hôn người phụ nữ khác
như thế.
Kiều Trạch hôn Tả Á, thân thể từ từ di chuyển, từng chút từng chút nghiền nát nơi mềm mại của Tả Á, đôi môi của anh từ trên vai
cô di chuyển lên đôi môi cô, lên gương mặt của cô, đôi mắt của cô, cho
đến khi hôn đến khoé mắt của cô, mặn mặn chát chát .
Anh biết, cô đã tỉnh, chỉ là không muốn nhìn thấy anh thôi, động tác của anh trở nên cuồng dã, đâm vào nơi sâu nhất trong thân thể cô, rốt cuộc cô yêu kiều
rên lên một tiếng, bàn tay chống lên ngực anh, ý bảo anh chậm lại một
chút, đừng dùng nhiều sức như vậy nữa, cô sẽ không chịu nổi. Anh nông
nông sâu sâu mà ra vào, thỉnh thoảng nhanh thỉnh thoảng chậm, cuối cùng
cánh tay của cô cũng ôm lấy cổ anh.......
"Kiều
Trạch.......Anh.......không mang mũ......." Giọng nói của Tả Á vang lên
từ phía dưới Kiều Trạch có chút đứt quãng, lời nhắc nhở của cô dường như lại càng khiến cho anh thêm buồn bực, dùng sức đâm vào mấy cái, rút ra, rồi buông thả trên bụng của cô.
Tả Á muốn ôm lấy anh, nhưng anh
đã đứng dậy, đi ra phòng tắm, trong đó liền truyền đến tiếng nước chảy
ào ào. Tả Á đứng dậy, rút khăn giấy lau đi cái thứ dịch lỏng sền sệt
trên người mình, rồi ra khỏi phòng ngủ, vào phòng tắm trong phòng khách, tẩy rửa đi mùi của tình dục.
Lúc cô quấn khăn tắm đi ra lại thấy Kiều Trạch, anh đang thay đồ, đã mặc xong cái quần tây màu đen, làm lộ
ra một thân hình cân đối, trong tay anh là một chiếc áo sơ mi trắng, anh nhanh nhẹn mặc vào, ngón tay thon dài cài nút áo lại, sau đó cầm chiếc
áo khoác trên ghế sofa lên, mặc vào người.
Anh.......phải đi sao?
Anh .......chỉ cần một cuộc hoan ái thôi sao?
Đúng lúc Tả Á mở miệng định nói gì đó, điện thoại đặt trên bàn trà chợt vang lên, Kiều Trạch khom lưng cầm điện thoại di động lên nghe máy, trầm
giọng ‘alô’ một tiếng, bên kia nghe loáng thoáng giọng của phụ nữ.
Tả Á nghe không rõ bên kia nói gì, chỉ nghe Kiều Trạch lạnh lùng thốt: "Anh sẽ trở về."
Trở về?
Trở về đâu?
Chỗ của Tình Văn sao?
Như vậy thì nơi này là gì? Quán trọ sao? Còn cô là gì?
"Kiều Trạch." Cô không nhịn được gọi tên anh, muốn nói gì đó, thế nhưng anh
lại chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo trước sau như một liếc cô, không có chút
tình cảm nào nói: "Nghỉ ngơi sớm đi."
Anh chỉnh trang quần áo
ngay ngắn rồi đi ra cửa, không quay đầu lại, chỉ để lại cho cô một