
khoảnh khắc ấm áp như thế này. Kiều
Trạch rất thích cảm giác bàn tay nhỏ bé mềm mại của Tả Á xoa bóp cho
anh.
Kiều Trạch không muốn khiến cho Tả Á phải cảm thấy hối hận,
hối hận vì đã lựa chọn anh, nhưng hình như đã lâu rồi cô không cười,
thậm chí lại còn có chút phản kháng mỗi khi hai người ân ái, cô không
còn thoải mái như trước nữa. Anh nghĩ mình có thể đối xử tốt với cô,
muốn có thời gian để chăm sóc cô, nhưng gần đây anh thật sự rất bận.
Thích có đủ hay không, có đủ hay không, đối với anh mà nói, có lẽ là đủ,
nhưng đối với Tả Á, chỉ là hơi có cảm giác với người đàn ông sống cùng
với mình, liệu có đủ hay không?
Kiều Trạch cầm bàn tay có chút
lạnh lẽo của Tả Á, gần đây khí sắc của cô không được tốt, gầy đi rất
nhiều, bồi bổ thế nào cũng không tăng cân được: "Ngày mai anh phải đi
công tác, em cùng đi với anh." Không thương lượng, không phải là hỏi ý
kiến, mà là trực tiếp quyết định, anh muốn cô cùng đi với anh.
Tả Á suy nghĩ một chút, mình đã hẹn với bác sĩ rồi, ngày mai cô phải làm
kiểm tra tổng quát, nhưng cô chưa nói những chuyện này với Kiều Trạch,
muốn đợi đến khi có kết quả, mới nói cho anh hay: "Anh còn phải đi làm
việc, em đi lại khiến anh phân tâm vì phải chăm sóc cho em, hơn nữa em
còn có việc, em ở nhà chờ anh, có được không?"
Lông mày Kiều
Trạch khẽ nhíu lại, xem ra lá gan của cô ngày càng lớn rồi, hơn nữa lại
càng ngày không biết nghe lời, anh đã nói như thế mà dám từ chối. Anh
nhìn gương mặt gầy gò của cô, chân mày càng nhíu chặt hơn, "Có chỗ nào
không thoải mái không, chút nữa anh dẫn em đến bệnh viện."
Ngón
tay Tả Á chọc chọc vào lồng ngực rắn chắc của Kiều Trạch, dặn dò: "Em
không sao, ngược lại là anh đó, không được làm việc quá sức, tổn hại đến thân thể, tiền lúc nào kiếm cũng được, không được quá liều mạng."
Kiều Trạch cau mày, đưa tay giữ lấy gáy Tả Á kéo lại, Tả Á liền ngã vào ngực anh, Kiều Trạch liền ôm lấy eo cô, nâng cô lên, vác trên vai.
"Này, này, Kiều Trạch.......Anh đừng coi em là bao cát chứ." Quả đấm nhỏ của
Tả Á nện vào ngực Kiều Trạch nhưng lại giống như gãi ngứa. Sau khi Kiều
Trạch ném cô trên giường, liền đưa tay cởi bỏ áo ngủ ra, làm lộ ra lồng
ngực rắn chắc, rồi sau đó liền nhảy về phía Tả Á.
"Kiều Trạch.......Em còn chưa rửa bát, để em ... ..."
"Anh nhịn em lâu lắm rồi." Kiều Trạch nói, khuôn mặt lạnh lùng đầy vẻ đe
dọa, nếu cô còn dám cự tuyệt, anh cũng sẽ không khách khí nữa, đã mấy
ngày nay anh không được giải toả rồi.......
Tả Á nhìn bộ dạng
hung hăng của Kiều Trạch, như muốn nói hôm nay không muốn cũng phải cho, hơn nữa còn phải cho nhiều, Tả Á chớp chớp mắt nhìn Kiều Trạch, đáng
thương kêu lên: "A.......Cứu mạng, có dê xồm......."
Lời Tả Á bất thình lình bay ra khiến gương mặt lạnh nhạt của Kiều Trạch co giật mấy cái. Còn biết đùa cơ đấy. Ngay sau đó khóe môi anh liền cong lên rồi
mạnh mẽ hôn môi của cô, lần này lại phải xa nhau nhiều ngày.
Anh
phải thực hiện quyền lợi của mình đã.......Anh bất chấp tất cả mãnh liệt muốn người phụ nữ phía dưới, nhìn đôi mắt quyến rũ mê ly của cô khi nằm phía dưới anh, nhìn cô khi ở phía dưới anh mà đạt tới cao triều.
Khi Kiều Trạch kích tình bên trong cơ thể Tả Á, Tả Á nghe được tiếng Kiều
Trạch nỉ non cái gì đó. Âm thanh nhỏ đến mức không thể nghe được, nhưng
cô lại nghe thấy rất rõ, Kiều Trạch nói "Đừng rời bỏ anh". Thân thể của
anh đè trên người cô, cô không nhịn được ôm lấy anh thật chặt, em sẽ
không rời bỏ anh, cả đời này.......
Kiều Trạch đi công tác, Tả Á
lại đến bệnh viện làm kiểm tra. Lần đầu tiên cô tới kiểm tra là khi cô
ngất xỉu ở khu thương mại, Chung Dương đã bắt ép mà đưa cô tới. Sau khi
tới bệnh viện, miêu tả triệu chứng, kiểm tra một chút, lúc ấy bác sĩ nói tình trạng của cô không được tốt lắm, muốn cô mau chóng sắp xếp thời
gian để kiểm tra lại lần nữa.
Cô không cảm thấy mình sẽ bị bệnh
gì nặng cả, bởi vì trừ khi cô bị choáng váng đầu óc, mất hết sức lực,
tinh thần ra thì không có biểu hiện gì xấu cả, có lẽ cô chỉ bị thiếu máu nhẹ thôi. Nhưng Chung Dương lại bị lời của bác sĩ hù dọa, vẫn luôn thúc giục cô đến kiểm tra lần nữa.
Tả Á biết, Chung Dương là vì lo
lắng cho cô nên mới thường xuyên gọi điện cho cô, để cô sắp xếp thời
gian đi làm kiểm tra, nhưng cô lại kéo dài thêm mấy ngày nữa. Sau khi
làm kiểm tra chẩn đoán chính xác, ba ngày sau mới có kết quả.
Lúc cô đến bệnh viện để lấy kết quả kiểm tra, cô chỉ đi có một mình, Kiều
Trạch vẫn đang công tác ở nước ngoài chưa về. Tả Á rất ghét mùi bệnh
viện, nhưng cô không thể không đến, lúc đi tới phòng bệnh, Tả Á lại thấy Chung Dương ở đó, sắc mặt của anh.......nói thế nào nhỉ, giống như
người chết rồi ấy, cái ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu Tả Á, cô vội vàng lắc đầu, mình đang nghĩ cái gì vậy, sao lại nghĩ đến chuyện
xui xẻo như vậy.
Chung Dương vừa thấy Tả Á liền giấu đi vẻ mặt
nặng nề vừa rồi, miễn cưỡng cười, muốn nói cái gì, nhưng lại phát hiện
cổ họng bị nghẹn lại, không nói được lên lời.
"Kết quả ra sao?" Tả Á hỏi.
Bác sĩ nhìn Chung Dương, rồi sau đó mới nói với Tả Á: "Người nhà