
iữ được bình tĩnh nữa. Cuối cùng anh cất điện thoại vào
túi quần, dập tất điếu thuốc trong tay rồi rời đi, chỉ để lại mùi thuốc
lá thoang thoảng.
Kiều Trạch chạy xe nhanh như bay, hướng về phía công ty, như vậy anh sẽ không cần vì không chờ được cô mà nóng lòng
nữa, có lẽ.......cô sắp về rồi. Màn đêm yên tĩnh và nặng nề, trong lòng
Kiều Trạch cũng nặng trĩu, lo lắng càng nhiều.......
Lúc Tả Á trở về nhà đã rất trễ, mà Kiều Trạch cũng đã rời đi rồi, cô hoàn toàn không biết Kiều Trạch đã về, đợi cô đến tức giận, cô chỉ ngửi thấy trong nhà
thoang thoảng mùi thuốc lá, hít sâu vài hơi, cô đoán anh đã về, nhưng
lại không thấy bóng dáng của anh đâu cả, cô không tự chủ được lại chờ
anh…..mình thật là mê muội rồi, có lẽ bởi vì quá nhớ nhung mới có ảo
giác như vậy.
Hôm sau, tại buổi triển lãm.
Buổi triển lãm
được tổ chức tại một khách sạn cao cấp ở thành phố A, khách sạn được xây dựng tại một mảnh đất sầm uất, kiến trúc sang trọng, quầy rượu cũng náo nhiệt khác thường, nam ăn mặc lịch lãm, tác phong nhanh nhẹn, nữ cao
quý thanh lệ, từng người phụ nữ ở đây giống như những viên kim cương toả sáng ở trong bóng đêm, phát ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh đèn.
Mà ở quầy rượu lại có một tên nhóc ăn mặc như một quý ông nhỏ ngồi khiến
cho không ít người phải ngoái đầu nhìn cậu chăm chú. Cậu nhóc mặc một bộ âu phục màu đen, bàn tay nhỏ bé vắt sau lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn lại
rất nghiêm túc, sau lưng cậu là hai người đàn ông cũng mặc âu phục, mặc
dù vô cùng có khí thế, nhưng đứng sau cậu nhóc này không khỏi bị che lấp đi.
Thần Thần ngước mắt lên nhìn từng chiếc xe sang trọng chạy
qua, nhìn từng cô gái khoác tay người đàn ông đi với họ đi vào gian
phòng triển lãm, nhưng sao mãi không thấy cô ấy tới, trước đây không lâu cậu đã gọi điện cho cô Tả Á rồi, nói rằng cậu sẽ ngồi ở quầy rượu đợi
cô. Người phụ nữ kia lẽ nào lại không đến, nhẫn tâm để mặc cậu ngồi đây
đợi? Dù sao thì giao tình giữa bọn họ cũng không sâu đậm lắm, ánh mắt
Thần Thần không khỏi lộ ra một chút vẻ lo lắng.
Cậu nhóc vẫn ngồi đó nhìn người đến người đi, ánh mắt không ngừng tìm kiếm, cuối cùng cậu chợt nhìn thấy một chiếc xe taxi dừng lại cách cửa khách sạn không xa
lắm, một người phụ nữ mặc một bộ lễ phục mang sắc trắng làm chủ đạo còn
kết hợp một chút xám bạc xuất hiện trước mặt cậu.
Trên mặt Thần
Thần lộ ra nụ cười vui mừng, cậu cảm thấy bộ lễ phục này rất hợp với Tả
Á, làn váy trên đầu gối, bả vai mượt mà, xương quai xanh mảnh khảnh hoàn toàn lộ ra, có chút hấp dẫn lại có chút tinh ngịch, mái tóc hơi xoăn
thả tự do, quyến rũ giống như một yêu nữ vậy.
"Cô ơi!" Cuối cùng
cô ấy cũng tới rồi, Thần Thần vui mừng, bước chân nhảy nhót chạy ra đứng trước mặt Tả Á, đưa bàn tay nhỏ bé ra kéo tay Tả Á: "Cô, Thần Thần biết mà, cô sẽ không để Thần Thần phải chờ lâu đâu."
"Thần Thần đợi
lâu không?" Tả Á cúi người, nhéo mũi Thần Thần, cười nói: "Thần Thần
dùng khổ nhục kế khiến cô không từ chối nổi, thật không ngờ, tuổi nhỏ
thế này đã biết dùng thủ đoạn rồi, đồ nhóc tròn."
Thần Thần lại
nở nụ cười dễ thương, khen Tả Á không tiếc lời: "Cô thật là xinh đẹp! Cô là người thứ hai Thần Thần thấy xinh đẹp đó."
Tả Á vờ tỏ ra đau lòng: "Không phải là xinh đẹp nhất sao? Người thứ nhất là người nào?"
Thần Thần lay lay tay Tả Á, nhìn lên bầu trời, rồi rất nghiêm túc nói: "Phụ
nữ xinh đẹp nhất chính là mẹ của Thần Thần, mẹ Thần Thần cũng rất tốt,
rất xinh đẹp."
"Này Thần Thần, mẹ con đâu? Thần Thần tới đón cô, mẹ con không lo lắng à?"
Thần Thần chỉ lên bầu trời rồi nói với Tả Á: "Mẹ biến thành sao trên trời rồi, là ba nói với con thế."
Tả Á không nhịn được mà nắm chặt tay Thần Thần, thì ra.......Thần Thần
không có mẹ, trái tim cô không nhịn đưowjc mà co rút, đau nhói, cười
cưng chiều : "Thế sao ? Vậy Thần Thần cũng là ngôi sao nhỏ rồi, đến đây
nào, ngôi sao nhỏ, chúng ta đi vào thôi."
"Vâng!" Thần Thần vui
vẻ gật đầu, kéo tay Tả Á đi vào bên trong, đưa thiếp mời ra, sau khi làm xong thủ tục kiểm tra, lúc này hai người mới cùng nhau đi lên lầu hai
dự triển lãm. Bên trong lúc này rất náo nhiệt, các nhân vật nổi tiếng
cũng đều đã đến, tiếng nhạc du dương nổi lên.
"Hoan nghênh cô
Kiều, thật mừng vì cô đã đến." Huyền chí Thương mặc một bộ lễ phục màu
đen, mái tóc được cắt tỉa tỉ mỉ chải hất về phía sau, khiến Tả Á không
nhịn được nghĩ anh ta rất giống với Châu Nhuận Phát, rất có khí thế đại
ca.
Dáng vẻ Thần Thần kiêu ngạo nhìn ba mình : "Ba à, cô còn đau lòng vì Thần Thần nữa nha."
"Đồ nhóc con !" Huyền Chí Thương cưng chiều vuốt vuốt đầu Thần Thần, rồi
sau đó nói với Tả Á: "Xin lỗi cô, tôi muốn nói chuyện với Thần Thần một
lát."
"Không sao."
"Cô chờ Thần Thần một chút nhà, Thần Thần sẽ trở lại ngay."
"Được, cô vẫn chờ được xem tác phẩm của Thần Thần đấy."
Lúc này Thần Thần mới hài lòng kéo tay Huyền Chí Thương rời đi, Tả Á đứng
giữa đám người, nhìn theo bóng người một lớn một nhỏ rời đi, trong lòng
có chút cô đơn, con cô, tại sao con cô lại không được hạnh phúc như thế?
Tả Á khẽ lắc lắc đầu, đang định đi tìm chỗ ngồi, lại chợt