
đầu nhìn lại, liền thấy Chung Dương, anh đang đứng ở cạnh thanh
máy, nét mặt có chút bất ngờ vì tình cờ gặp được cô ở đây.
Tả Á cười gọi: "Chung Dương."
Năm tháng càng làm cho anh tăng nét quyến rũ, đẹp trai, trầm ổn, lại vẫn
mang chút bất cần đời, Chung Dương nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô: "Sao chỉ có một mình em thế?"
Tả Á hung dữ nói: "Không được à?"
"Được, dĩ nhiên được, nếu vậy thì anh đi dạo với em được không?"
Tả Á lắc đầu, lại cảm thấy đầu ngày càng nặng nề, muốn nói cái gì, nhưng
trước mặt lại đột nhiên tối đen, thân thể mềm nhũn ngã xuống, vào thời
khắc mất đi ý thức ấy, cô nhìn thấy được vẻ mặt lo lắng của Chung Dương, nghe được anh kinh hoảng không ngừng gọi cô, tiếp theo đó thân thể cô
rơi vào một vòng tay ấm áp.
"Tiểu Á!" Chung Dương vội vàng kêu Tả Á, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, vội đưa tay bấm lên huyệt nhân trung
của cô, "Tiểu Á, em tỉnh lại đi, tỉnh lại đi." Lúc Chung Dương đang định gọi xe cứu thương, Tả Á lại chợt dần tỉnh lại, nhìn Chung Dương, trán
của anh chảy mồ hôi: "Em không sao.......Chỉ là đầu có chút choáng váng
thôi."
Vẻ mặt lo lắng của Chung Dương lúc này mới bình tỉnh trở
lại, đỡ Tả Á dậy ôm chặt vào trong ngực: "Anh đưa em đến bệnh viện, em
cứ như vậy không được đâu."
"Em không sao, về nhà nghỉ ngơi một chút là được rồi......."
Chung Dương nhìn sắc mặt Tả Á suy yếu đến ttái nhợt, không nhịn được quát
lên: "Em ở đây cậy mạnh cái gì, nhất định phải giữ khoảng cách với anh
như vậy sao? Chúng ta không phải là bạn sao? Ngay cả sự quan tâm của bạn bè em cũng không thể nhận à?"
Anh đã cố gắng làm bạn của cô,
cũng không được sao? Cô nhất định phải vạch rõ giới hạn với anh như vậy à? Chung Dương không thèm quan tâm Tả Á phản ứng như thế nào, liền giật lấy những thứ trong tay cô, ôm lấy eo cô đi ra khỏi khu thương mại, nét mặt nghiêm lại, mang theo vẻ tức giận, hơn nữa cũng lo lắng vì Tả Á đột nhiên té xỉu.
Ra khỏi khu thương mại, Chung Dương đỡ Tả Á lên
xe, Tả Á không cự tuyệt ý tốt của Chung Dương nữa, cứ thế nhìn Chung
Dương khởi động xe rời đi, chạy đến bệnh viện. Đèn đỏ, xe dừng lại,
Chung Dương quay đầu nhìn Tả Á, cô đang nhắm hai mắt lại, không có chút
tinh thần nào cả, thân thể cô rất gầy, cô không biết tự chăm sóc mình
sao?
Đầu Tả Á nghiêng về phía Chung Dương, nhắm hai mắt, có chút
mệt mỏi, không có sức lực, muốn ngủ, nhưng trong đầu lại tràn ngập nét
mặt bi thương của Chung Dương, cô đối với Chung Dương có phải đã quá vô
tình rồi không?
Đèn xanh sáng lên, Chung Dương đi về phía trước.
Tả Á không nhìn thấy, trong một chiếc xe đi hướng ngược lại, một tầm mắt sáng quắc đang nhìn cô, quét qua người cô, mặc dù chỉ là quét qua,
nhưng người đàn ông bên trong đã thấy rõ cô và Chung Dương, người đàn
ông bên trong xe cau mày, đôi mắt đen ngưng tụ bão táp, thò đầu ra nhìn
về phía chiếc xe Tả Á đang ngồi, vẻ mặt lạnh lẽo đến đáng sợ, không thể
nào quay đầu xe, người đàn ông tức giận đập tay vào tay lái.
Rốt
cuộc cũng đến chỗ có thể quay đầu xe, người đàn ông có vẻ mặt lạnh lùng
kia quay xe, chuyển làn đường sang phía Tả Á đi, nhưng, xe Chung Dương
đã biến mất trong dòng xe cộ từ lúc nào, người đàn ông lạnh lùng lấy
điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Tả Á.
Điện thoại di động của Tả Á kêu lên, vừa nhìn là Kiều Trạch, trong lòng liền vui mừng, cố lấy lại tinh thần: "Kiều Trạch......."
"Đi đâu vậy?" Kiều Trạch lạnh lùng hỏi, chỉ hy vọng Tả Á nói thật, quả thật anh rất để tâm đến vị trí của Chung Dương trong lòng Tả Á, nhưng anh
không hẹp hòi đến mức không cho phép bọn họ gặp mặt nhau.
"Em......đang đi dạo trong khu thương mại." Tả Á không biết Kiều Trạch trở về, cô cho là anh còn hai, ba ngày nữa mới trở về, cho nên không muốn cho Kiều
Trạch biết được thân thể cô không thoải mái, anh đang bận việc nước
ngoài, cô sợ anh sẽ lo lắng, hơn nữa, cô cũng không có vấn đề gì lớn cả.
"Về nhà sớm." Kiều Trạch dặn dò xong liền cúp điện thoại, con ngươi tối lại đến đáng sợ. Rõ ràng Tả Á đang ở cùng Chung Dương, cô nói dối. Anh có
thể cho Đường Lăng điều tra Tả Á đi đâu, nhưng, cần thiết sao, cần sao?
Kiều Trạch kín đáo che dấu sự buồn phiền trong lòng, chạy xe về nhà, tự nói
với mình, anh phải có lòng tin đối với Tả Á, có lẽ, bọn họ chỉ là vô
tình gặp nhau thôi.
Nhưng thích so với yêu, thì có ý nghĩa gì đâu....... Kiều Trạch cố gắng giải quyết xong sớm mọi chuyện bên kia, anh không yên
lòng để Tả Á ở nhà một mình, lo lắng cô không muốn ăn cơm lại bỏ bữa,
còn.......rất muốn cô, chỉ muốn sớm trở về bên cô, được ôm người mà anh
luôn nhớ mong vào trong ngực, ôm cô ngủ. Nhưng lại không ngờ, cô và
Chung Dương lại đi cùng với nhau, hơn nữa cô lại còn nói dối anh.
Trời càng lúc càng muộn, khuôn mặt lạnh lùng của Kiều Trạch càng thêm lo âu, thất vọng, không an tâm, anh thấp thỏm hết mở điện thoại lên lại tắt
đi, Tả Á có phải cô đang hối hận không, hối hận vì đã chọn anh, về phía
Chung Dương, theo như anh biết, anh ta đã ly hôn rồi.
Không phải
lòng anh không đủ rộng lượng, nhưng lý trí vốn luôn tỉnh táo của anh vì
Tả Á không còn g