XtGem Forum catalog
Yêu Trong Đau Khổ

Yêu Trong Đau Khổ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211600

Bình chọn: 9.5.00/10/1160 lượt.

tốt lên

nhiều, giống như cô đối với Kiều Trạch tốt, thì thái độ Từ Bân đối với

cô cũng tốt lên một chút, cô đối với Kiều Trạch không tốt, Từ Bân liền

căm thù cô.

Ngày mai là thứ Bảy có thể nghỉ ngơi rồi. Rời khỏi

công ty, Tả Á nhìn quanh cửa công ty, không thấy có xe, hôm nay Từ Bân

sao lại chưa tới? Tả Á suy nghĩ, nói không chừng anh ta có việc bận, đợi thêm chút nữa vậy.

Tả Á đang đứng trước cửa công ty nhìn thời

gian trôi, lại chợt thấy có một người đàn ông đi tới. Gương mặt đó khiến Tả Á không khỏi run lên, người kia có phải là ba Thần Thần, chính là

cái người đàn ông hẹp hòi bắt cô giặt có đệm xe đó? Hai mắt Huyền lão

đại nhìn thấy chính là Tả Á lùi dần, lùi dần về phía sau.

"Này, cô kia, trốn cái gì mà trốn."

Huyền Chí Thương nói một câu khiến Tả Á dừng bước, căm hận nhìn anh: "Anh muốn gì?"

Huyền Chí Thương đi tới trước mặt Tả Á, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, áy náy nói: "Chuyện lần trước, xin lỗi cô, đã dọa cô sợ rồi."

Điều đó còn cần phải nói sao? Tả Á liếc anh một cái, không nói gì nữa.

"Mọi chuyện đều là hiểu lầm thôi, chuyện đó tôi cũng không hề hay biết mà."

Huyền Chí Thương nhìn phản ứng của Tả Á, lại nói, "Cùng nhau ăn một bữa

cơm được không? Coi như là tôi đền bù cho cô."

Tả Á vội lắc đầu: "Anh cũng đã nói chỉ là chuyện hiểu lầm, vậy thì cũng không cần xin lỗi, anh Huyền, gặp lại sau.......À không, tôi nói lại, không gặp, hi vọng về

sau không xảy ra những chuyện hiểu lầm như thế nữa."

"Dì ơi!"

Một giọng nói mềm mại non nớt chợt vang lên phía sau Tả Á, Tả Á quay đầu

nhìn lại, là Thần Thần, đôi mắt sáng ngời của nó đang nhìn cô, nở nụ

cười, thằng bé ăn mặc như một tên quan nhỏ, vô cùng dễ thương.

Thần Thần rất nghiêm túc nói: “Dì à, ba con đã biết sai rồi, dì tha thứ cho

ba có được không? Với lại, đó cũng không phải là chủ ý của ba mà, ba con không làm chuyện xấu như vậy đâu." Hai ba con họ đúng là chung một phe, có điều Kiều Trạch cũng đã nói, chuyện kia không phải là chủ ý của

Huyền Chí Thương, có điều cũng vì anh ta nên mới xảy ra chuyện đó, đối

với Huyền Chí Thương, Tả Á có cảm giác gì đó không nói lên lời, khiến cô có chút cảnh giác, Tả Á cúi đầu, "Ba Thần Thần là người tốt, dì biết,

nhưng mà, dì phải về nhà rồi, gặp lại Thần Thần sau nha."

"Dì!"

Bàn tay nhỏ bé mềm mại của Thần Thần kéo tay Tả Á lại, sau đó lôi từ

trong balô ra một tấm vé mời: "Dì à, ngày mai có buổi triển lãm các tác

phẩm nghệ thuật, dì tham gia có được không? Có tác phẩm của Thần Thần đó nha."

"Hi vọng cô Kiều có thể tới tham gia, lời xin lỗi của tôi

rất chân thành." Huyền Chí Thương kéo tay Thần Thần lại, Thần Thần cũng

lấy từ trong balô một vật khác đưa cho Tả Á, đó là chiếc túi cô mà bị

lấy mất.

"Dì, dì nhất định phải tới đó, tác phẩm của Thần Thần đứng thứ nhất, cho nên Thần Thần rất hi vọng dì có thể tới tham gia."

Tả Á nhìn ánh mắt mong đợi của Thần Thần, có chút: "Để dì xem có được hay không đã."

"Được, Thần Thần sẽ chờ dì."

Nhóc con kia nói xong liền đưa tay chào Tả Á, rồi lôi Huyền Chí Thương xoay

người rời đi, Huyền Chí Thương quay đầu nói hẹn gặp lại với Tả Á, rồi

cũng nghiêng đầu rời đi, Tả Á nhìn tấm giấy mời, hội đồng giám đinh danh giá.

Tả Á không khỏi sợ hãi ngẩn ra, những vị giám khảo này cô

có nghe nói qua, những người được mời đến đều là những người có thân

phận và địa vị cao, hơn nữa số lượng có hạn, mà điểm mấu chốt là Thần

Thần mới chỉ là đứa bé bốn, năm tuổi, mà tác phẩm của nó đã được đem ra

trưng bày, thật là chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Lúc Từ Bân

chạy vội tới rối rít xin lỗi, bởi vì có chuyện đột xuất, cho nên mới

khiến Tả Á đợi lâu như vậy, Tả Á cười cười nói không sao, để Từ Bân liền đưa cô trở về nhà. Về đến nhà, cô liền đặt tấm thiệp mới lên bàn, có đi hay không cô chưa nghĩ đến, trực giác mách bào rằng cô không nên dính

dáng gì đến Huyền Chí Thương. Sau khi ăn cơm tối xong, Tả Á liền nhận

được điện thoại của Kiều Trạch, mỉm cười bắt máy.

"Đã ngủ chưa?"

Kiều Trạch hỏi trước, giọng nói trong trèo lạnh lùng rơi vào tai cô

nhưng lại khiến cô có cảm giác khác lạ, nhưng cô cũng không thèm nghĩ

nhiều nữa, cô khẽ lắc đầu, không để ý đến Kiều Trạch không thể nhìn

thấy: "Kiều Trạch."

"Hả?"

"Kiều Trạch."

"Sao thế?"

"Không có việc gì, chỉ là em muốn gọi tên anh thôi."

Anh biết, Tả Á nhớ anh rồi, khóe môi không khỏi cong lên: "Ngủ sớm đi."

"A, bao giờ anh về?"

"Ba, bốn ngày nữa."

"Em biết rồi......."

"Ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Tả Á nói, mặc cho bên anh giờ này là ban ngày.

Hai người đồng thời cúp điện thoại, ngắn gọn không có những lời nói dài

dòng, nhưng nói xong lại mang theo cảm giác ấm áp, hôm nay Tả Á sẽ có

giấc mơ đẹp.

Hôm nay là ngày nghỉ, Kiều Trạch không có nhà, Tả Á

buồn chán cũng đi ra ngoài dạo phố, trời sắp trở lạnh rồi, cô muốn mua

quần áo cho Kiều Trạch, cũng mua cho ông nội, ba, mẹ nữa, đi dạo hồi lâu trong khu thương mại, Tả Á cảm thấy hơi mệt, đầu óc choáng váng như

muốn ngất đi, không chút sức lực nào đi ra phía ngoài.

"Tiểu Á!"

Lúc đang bước xuống thang máy, chợt một tiếng gọi vang lên bên tai Tả Á, cô quay