
còn có chút đau, hơn nữa cánh tay cũng bắt đầu đau đớn, từ lầu ba trèo
xuống không là chuyện đùa, tất cả hơi sức cô đều đem ra dùng hết. Hiện
tại cô chỉ muốn nghỉ ngơi, nhưng vẫn bị Kiều Trạch ép phải ăn cơm tối.
Sau bữa cơm, cả người Tả Á mềm nhũn như con chi chi nằm trên giường, không
muốn nhúc nhích, mới vừa mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, lại cảm thấy một
đôi tay cực nóng nắm chặt lấy eo cô, giúp cô xoa bóp chân tay, giảm bớt
sự đau nhức của cô, nhưng cũng dấy lên một loại đau khác.
Bàn tay cực nóng dời lên phía trên, váy ngủ bị đẩy cao đến trước ngực, lồng
ngực rắn chắc cũng lại dần đí tới, dán sát vào lưng cô, chân bị nâng
cao, Kiều Trạch cứ như vậy mà xông vào, không có bất kỳ màn dạo đầu,
khiến cô có chút đau, lại có chút kích thích, Tả Á rên lên một tiếng,
cũng tỉnh táo lại.
Kiều Trạch lại mãnh liệt tiến công cô, khiến
cho thân thể cô dần dần thức tỉnh, bùng cháy lên. Cánh tay của anh ôm
chân cô thật chặt, hô hấp nặng nề, khàn khàn giọng bên tai cô: "Anh là
ai?"
"Kiều Trạch......." Tiếng nói rời rạc của Tả Á nỉ non bên
tai anh, đổi lấy là Kiều Trạch lại tiến vào sâu hơn. Anh muốn trong lòng cô, trong đầu cô đều chỉ có anh.......
Chuyện này Kiều Trạch nói là anh sẽ xử lý, Tả Á cũng không hỏi đến nữa, nếu như muốn báo cảnh
sát, đoán chừng cũng chỉ bị bắt nộp tiền phạt hay tạm giam mấy ngày, rồi những người đó lại được thả ra thôi, có điều, Tả Á không muốn Kiều
Trạch làm chuyện phi pháp, Kiều Trạch nói anh sẽ có chừng mực.
Mặc dù xảy ra chuyện như vậy, nhưng cuộc sống vẫn diễn ra như trước, mỗi
ngày Tả Á vẫn đi làm, Kiều Trạch phụ trách đưa đón cô. Thoạt đầu Kiều
Trạch muốn cho vệ sĩ đi theo bảo vệ Tả Á, nhưng bị Tả Á từ chối, nói như vậy cô cảm thấy không được tự nhiên, hơn nữa, cũng không phải ngày nào
cũng có người kiếm chuyện với cô. Hai, ba ngày sau khi chuyện xảy ra,
Kiều Trạch nói cho cô biết anh giải quyết chuyện này như thế nào, cũng
biết được nguyên nhân là vì hai tên côn đồ kia vì muốn lấy lòng Huyền
lão đại nên mới dâng hoa hiến Phật, biến cô thành lễ vật. Nịnh bợ không
được, lại gặp hạn, cả hai tên đó đều phải chịu trừng phạt.
Tả Á
cũng mới biết được, người được gọi là Huyền lão đại kia chính là người
đàn ông cô đã cản đường trong đêm mưa hô trước, cũng chính là người chở
cô đến nhà anh ta, bắt cô phải giặt đệm xe, ba của Thần Thần. Chuyện này xảy ra, anh ta cũng không hề hay biết, có điều, bắt cô thì có thể lấy
được lòng Huyền Chí Thương sao? Bọn họ suy nghĩ cái kiểu gì vậy, bị thần kinh rồi à?
Tóm lại, Tả Á cảm thấy, cái người tên Huyền Chí
Thương đó nhất định không phải là người tốt lành gì, chỉ đáng thương cho Thần Thần, một đứa bé thông minh và biết điều như vậy sao lại có một
người cha như anh ta, có điều, con không chê mẹ xấu, chó không chê nhà
nghèo, cho dù Huyền Chí Thương là ai nhưng ở trong mắt Thần Thần cũng là người ba vĩ đại nhất.
Kiều Trạch nói xong, Tả Á không còn băn
khoăn gì nữa, trong lòng liền thoải mái, cô rất muốn quên đi những
chuyện đó, quên luôn cả những xui vẻo mà cô gặp phải.
Thần Thần,
đứa nhỏ đó thật đáng yêu, không biết Tiểu Bảo của cô hình dáng hiện tại
ra sao, có phải đã lớn lên rất nhiều, có khỏe mạnh không? Đến bây giờ cô vẫn không có chút tin tức gì của nó cả.......Cô không dám đụng vào nỗi
đau sâu kín nhất ấy.
Kiều Trạch thấy cô buồn bực, vốn định đưa cô đi chơi mấy ngày để xả stress, nhưng cô lại muốn đi thăm Tiểu Duyên,
cho nên hai người bàn bạc sẽ cùng nhau đi. Tả Á mong đợi mấy ngày rồi,
chỉ chờ Kiều Trạch giải quyết xong công việc rồi anh sẽ đưa cô đi.
Nhưng, chờ mãi, chờ mãi cũng không thấy Kiều Trạch dứt việc ra được, hơn nữa chuyến đi này phải kéo dài đến năm, sáu ngày, cho nên kế hoạch này cuối cùng rơi vào thất bại, trong lòng Tả Á khó tránh khỏi cảm giác mất mát, chỉ là, chuyện của công ty không thể trì hoãn được, cô nên ủng hộ
công việc của Kiều Trạch.
Sau khi quan hệ của hai người tiến lên
một bước, đây là lần đầu tiên hai người tách nhau ra, hơn nữa Kiều Trạch lại đi xa nhà, ra nước ngoài, Tả Á vốn muốn hỏi cô có thể đi cùng
không, nhưng Kiều Trạch lại không hề đề cập đến, cô cũng ngượng ngùng
không dám nói ra, ngộ nhỡ làm trễ nải công việc của anh thì không hay
cho lắm.
Đưa Kiều Trạch ra sân bay, Tả Á vẫn níu tay Kiều Trạch
lại, dặn dò cái này cái kia, dông dài một một hồi, thấy đã đến giờ phải
lên máy bay, Tả Á vội vàng nói thêm: "Phải nhớ đó.......Gọi điện thoại
cho em.......Còn có.......Ưmh."
Miệng cô chợt bị lấp kín, Kiều Trạch hôn cô, nhưng sau đó liền nhanh chóng rời khỏi môi cô: "Phải ăn cơm đầy đủ, biết không?"
"Vâng, anh cũng thế nhé."
"Trở về đi."
"Vâng."
Cứ như vậy Tả Á giương mắt nhìn Kiều Trạch rời đi, trong lòng có chút
trống trải, rất trống trải, như có cái gì bị Kiều Trạch mang đi.......
Cuộc sống của Tả Á vẫn từng ngày trôi qua, Kiều Trạch phải đi công tác ba
ngày, nhưng mỗi ngày đều gọi điện thoại về cho cô. Sau khi tan làm, Tả Á từ công ty đi ra ngoài, lúc Kiều Trạch không ở nhà, liền nói với Từ Bân lái xe tới đưa đón cô. Thái độ của Từ Bân đối với cô cũng